- Giang ca, Phùng nữ thần đăng ký đại học nào?
- Giống tao, Lâm Xuyên.
- Cô ấy nói với mày?
- Không, tao đoán vậy.
Quách Tử Hàng còn muốn hỏi tiếp, bỗng nhiên dư quang lại liếc tới một thân ảnh quen thuộc.
Cô mặc một chiếc váy cao bồi ngắn, chải tóc đuôi ngựa gọn gàng, chính là Hoa khôi lớp 12 Sở Ti Kỳ.
- Giang Cần, đã lâu không gặp.
Giang Cần khẽ gật đầu:
- Đã lâu không gặp.
Sở Ti Kỳ cắn môi dưới:
- Cậu cũng đăng ký vào đại học Lâm Xuyên sao? Mình học luật, còn cậu?
- Ai nói với cô là tôi đăng ký vào đại học Lâm Xuyên?
- Là Vương Tuệ Như, bất quá cậu đừng hiểu lầm, không phải là mình cố ý hỏi thăm, là ngày hôm qua tán gẫu lỡ lời, mình liền tùy tiện nghe.
Giang Cần mỉm cười, bước ra khỏi bưu điện.
Thật ra hắn cũng chẳng quan tâm Sở Ti Kỳ nói cái gì, chỉ là xuất phát từ lễ phép mới tán gẫu hai câu như vậy. Về phần cùng một chỗ trường học cũng không sao cả, dù sao học viện tài chính ở trường chính, khoa luật học ở cơ sở phía đông, chỉ cần không hẹn riêng, trên cơ bản không có cơ hội gặp mặt.
Mà nhìn thấy Giang Cần cất bước rời đi, Sở Ti Kỳ lập tức nóng nảy.
Thật ra cô đã sớm tới rồi, chỉ là ngồi đợi ở quán trà sữa đối diện bưu điện, sau khi thấy Giang Cần tới cô lập tức chạy sang, làm nhiều điều thừa như vậy chẳng qua là muốn nói với hắn hai câu.
Không phải là hắn giận mình sao?
Vậy mình chủ động nói chuyện với hắn còn không được?
Nhưng không ngờ Giang Cần lại quyết tuyệt như vậy, xoay người bỏ đi.
Cậu có ba trăm ngàn thì ghê gớm lắm sao, là cậu thích mình, cũng không phải mình thích cậu, mình đã cho cậu bậc thang xuống mà cậu còn chê!
- Giang Cần, chẳng lẽ cậu thật sự định trở thành người xa lạ với mình sao?
- Đúng vậy, không phải là tôi đã sớm nói đáp án cho cô rồi mà.
Sở Ti Kỳ nghe xong cắn chặt răng bạc, vẻ mặt tức giận:
- Được, vậy cậu nói cho mình biết, tại sao cậu lại học cùng trường với mình!
Giang Cần hơi sửng sốt, trong nháy mắt nhớ tới một chuyện bị mình quên lãng.
Không sai, vào đêm trước của kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng chính là lúc hắn còn chưa xuyên việt trở về, bồng bột tuổi dậy thì đã từng hỏi Sở Ti Kỳ muốn thi vào trường đại học nào, lúc ấy cô trả lời chính là Đại học Lâm Xuyên, bởi vì cha cô tốt nghiệp đại học đó.
Sau khi trùng sinh, hắn quên rất nhiều chi tiết, chỉ nhớ rõ Lâm Xuyên là thành phố quen thuộc của mình, lại hoàn toàn quên mất lúc trước mình đi Lâm Xuyên là vì Sở Ti Kỳ.
Chết tiệt, đây không phải là quá trùng hợp đi?
- Tôi thi vào đại học Lâm Xuyên không liên quan gì đến cô.
- A, thành tích của cậu đủ để đi thủ đô rồi mà? Nhưng hết lần này tới lần khác chọn đại học Lâm Xuyên, còn không phải bởi vì cậu biết mình sẽ đi Lâm Xuyên sao!
Giang Cần thở dài, quay lại nhìn Sở Tư Kỳ:
- Thủ đô quá xa, mình không muốn rời nhà quá xa, Lâm Xuyên là một lựa chọn không tồi.
Đôi mắt của Sở Ti Kỳ nổi lên một tầng sương mù, đôi môi cũng bị cắn đỏ:
- Vậy thì thật sự đừng bao giờ liên lạc nữa, xóa mình đi, lập tức, xóa QQ của mình trước mặt mình!
- ...
- Sao lại im lặng? Không dám sao? - Sở Ti Kỳ phẫn uất nói, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng.
Giang Cần lấy di động ra, có chút chột dạ nhìn về phía Quách Tử Hàng:
- Lão Quách, QQ điện thoại di động phiên bản 2008 làm sao để xóa bạn bè?
Quách Tử Hàng khiếp sợ, nhìn hắn như nhìn thằng ngốc:
- Nghĩa phụ, ngay cả cái này mày cũng không biết?
- Tao thật sự không biết, mày giúp tao làm cái đi.
- Nhìn tao này!
Vì thế, Quách Tử Hàng thao tác điện thoại di động của Giang Cần, trực tiếp xóa Sở Ti Kỳ ngay trước mặt.
Nhìn thấy như vậy, Sở Ti Kỳ trực tiếp khóc lên, một bên mắng to Quách Tử Hàng hỗn đản, một bên hu hu chạy xa, thậm chí ngay cả thư thông báo trúng tuyển cũng quên lấy.
Quách Tử Hàng bị mắng tới bối rối, thầm nghĩ chuyện này liên quan gì đến mình, mình chỉ cung cấp hỗ trợ kỹ thuật thôi mà!
Ngay sau đó, đột nhiên y ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Cần, thầm nghĩ nghĩa phụ thật sự là tâm ác độc a, mày cố ý chuyển cừu hận lên đầu tao? Còn bản thân thì làm người tốt?
Thật ra Giang Cần cũng rất oan uổng, hắn thật sự không biết chơi QQ phiên bản cũ này!
- Lão Giang, hôm nay mày không mời tao đi Tẩy Cước Thành, thì mày không xứng đáng với tình bạn chúng ta!
- Rửa, rửa cho hói mày luôn!
Giang Cần lên xe đạp, đưa Quách Tử Hàng đến đường Hưng Hải, sau đó đi lên bậc thang cao lớn trước cửa Thủy Vân Gian.
Nhưng lúc vào cửa, Giang Cần dừng bước, phổ cập cho y một chút quy củ cùng với các loại tiếng lóng trong ngành, miễn cho y sau khi đi vào mất mặt.
Quách Tử Hàng nghe được ngay cả mặt cũng đỏ, ánh mắt không ngừng né tránh, cuối cùng nói cái gì cũng không đi vào, còn dựng thẳng cổ áo lên, giống như làm trộm che mặt mình.
- Cmn, mày không muốn đi à?
- Ca, tao tưởng rằng bên trong chỉ là rửa chân!
- Vậy thì sao?
- Tao không đi, chúng ta về thôi!
- Phế vật, nhìn mày cũng không thành đại sự gì.
Quách Tử Hàng vẻ mặt ủy khuất, nhịn không được mà cúi đầu nhìn chân mình.
Y thật sự cho rằng đây chính là chỗ rửa chân, khác biệt duy nhất với việc mình tự rửa chân chính là có tiểu tỷ tỷ phục vụ. Vì thế, trước khi y ra ngoài còn đặc biệt dùng xà phòng chà xát ba lần, sợ tiểu tỷ tỷ cảm thấy y chân thối, nhưng ai ngờ Tẩy Cước Thành lại không phải là chân a!