- Loại đại tiểu thư nhà giàu như cậu, tại sao phải tham gia thi đại học? Trực tiếp ra nước ngoài du học không phải là tốt sao?
Phùng Nam Thư ngẩng đầu lên, lông mi mảnh khảnh cong vút khẽ run:
- Một cô gái cô đơn không biết xã giao, đưa cô ấy ra nước ngoài sẽ chết.
- ...
Giang Cần quả thật không nghĩ tới điểm này, chỉ đơn thuần coi cô là thiên kim nhà giàu bình thường, nhưng nếu suy nghĩ từ góc độ của Phùng Nam Thư, chuyện ra nước ngoài du học thật đúng là rất khó khăn.
Ngoại quốc cả ngày tuyên dương tự do dân chủ, nhưng bầu không khí xã hội lại loạn không chịu được. Còn có mẹ nó nước Mỹ tự do, mỗi ngày nổ súng, rõ ràng nhân khẩu chỉ có 370 triệu, nhưng số lượng đăng ký súng đạn lại đạt tới 390 triệu, trung bình một nhà ba người có thể có bốn khẩu súng, là dự định sinh con thứ hai sao?
Ném một em gái ngốc nghếch tự nhiên như Phùng Nam Thư vào hoàn cảnh như vậy, vậy cũng giống như ném con cừu nhỏ vào bầy sói vậy.
- Không còn chỗ nào để nói, thật ra đại học trong nước cũng rất tốt, cậu định đi trường nào?
- Vậy cậu sẽ đi đâu?
Mặt cô không chút thay đổi mà hỏi ngược lại, lông mi dày bị ánh mặt trời chiếu xuống nhuộm thành màu vàng.
Kiếp trước Giang Cần là sinh viên đại học Lâm Xuyên, chuyên ngành thương mại quốc tế, cho nên kiếp này hắn vẫn sẽ đi Lâm Xuyên, bởi vì hắn đã vô cùng quen thuộc thành phố kia.
Muốn khởi nghiệp, bắt đầu từ một thành phố quen thuộc sẽ dễ dàng hơn.
Nghe Giang Cần trả lời, Phùng Nam Thư xoa xoa mặt mình, sau đó nhìn túi đồ ăn vặt vừa bị mình flex xong và bắt đầu ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đúng vào lúc này, chiếc Nokia trên bàn bỗng nhiên lóe lên, Giang Cần mở khóa, phát hiện là tin nhắn QQ từ Vương Tuệ Như gửi tới.
- Giang Cần, Sở Ti Kỳ thi 632, còn cậu?
- Cô ấy bảo cậu đến hỏi mình phải không?
- Được rồi, cậu đoán đúng, đúng là cô ấy bảo mình hỏi.
- Chuyện của mình không liên quan đến cô ấy, cậu cứ nói với cô ấy như vậy là được. - Giang Cần dùng bàn phím thực thể bấm ra một hàng chữ, ấn gửi đi.
Vương Tuệ Như trực tiếp bối rối:
- Giang Cần, cậu và Sở Ti Kỳ cũng không có thâm cừu đại hận gì chứ? Cho dù là bạn học, hỏi thành tích một chút cũng rất bình thường, cậu không cần lúc nào cũng như vậy.
- Mình thế nào?
- Rất hẹp hòi!
Bàn phím vật lý của Giang Cần càng dùng càng trơn:
- Hẹp hòi thì hẹp hòi đi, tùy cậu nghĩ thế nào.
Vương Tuệ Như gửi một dấu chấm lửng:
- Giang Cần, Sở Ti Kỳ không sai, cô ấy cự tuyệt cậu là quyền lợi của cô ấy, nhưng người yêu không làm được vẫn có thể làm bạn.
- Chẳng lẽ người sai là mình sao? Lựa chọn không dây dưa cũng là quyền lợi của mình, được không, mình không muốn làm bạn với cô ấy.
- Tại sao?
Giang Cần đổi thành đánh máy bằng một tay:
- Cô ấy chính là cảm thấy toàn thế giới đều nên thích cô ấy, toàn thế giới đều phải thuận theo, cô ấy nói cái gì thì là cái đó, để cho ai hướng đông tuyệt đối không thể hướng tây, bạn bè như vậy mình vô phúc hưởng thụ, rất phiền, thực sự rất phiền.
Vương Tuệ Như trầm mặc một lúc lâu:
- Mình biết Ti Kỳ có chút kiêu ngạo, nhưng đây cũng là chỗ đáng yêu của cô ấy không phải sao?
- Ngạo kiều một chút cũng không sao, nhưng cô ấy quá vượt quá giới hạn. Tựa như ngày đó ở phố Trung Tâm, ra lệnh cho mình không được đi trước mặt nhiều người như vậy, dựa vào cái gì? Chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải, còn nói không cho mình đi là mình không thể đi, cô ấy cho rằng trái đất đều xoay quanh cô ấy sao?
- Cậu nói rõ cho cô ấy, để cho cô ấy sửa là được.
Giang Cần nhướng mày:
- Tại sao mình lại lãng phí thời gian với cô ấy? Người bạn này không được thì đổi người khác, có vấn đề gì sao?
Vương Tuệ Như trả lời, nhưng rõ ràng là kẹt rất lâu:
- Là không có vấn đề, nhưng cậu có chắc chắn là cậu không phải vì yêu sinh hận nên mới cố ý nói như vậy chứ?
- Mình đã nói rõ ràng như vậy, sao các cậu vẫn nghĩ như vậy? Mình nghĩ Sở Ti Kỳ cũng nghĩ vậy, phải không? Cảm thấy mình bị cự tuyệt, mất mặt, nên mới lạt mềm buộc chặt?
- Không phải không phải, mình không nghĩ như vậy, Giang Cần, cậu đừng hiểu lầm!
Giang Cần tiếp tục ấn bàn phím thực thể:
- Bạn học Vương, thật ra mình một câu cũng không muốn nói nhiều với cô ấy, giải thích với cậu nhiều như vậy hoàn toàn là nể mặt cậu, cậu hiểu không?
Vương Tuệ Như nhìn thấy câu trả lời này, trong nháy mắt mềm lòng:
- Vậy mình sẽ nói rõ với cô ấy, để trong khoảng thời gian này cô ấy đừng tới quấy rầy cậu nữa.
- Không phải trong khoảng thời gian này, mà là mãi mãi.
- Giang Cần, nói như vậy quá làm đau lòng người, lúc cô ấy cự tuyệt cậu đều để lại một đường, còn cổ vũ cậu, cậu không nên lạnh lùng với cô ấy như vậy, được không?