Sở Tư Kỳ mặt không chút thay đổi nhìn cô:
- Mình hiện tại đều bị hắn tức chết, làm sao có thể thích?
- Nhưng theo ý kiến của mình, trong đầu Giang Cần không có cậu, nhưng trong đầu cậu lại toàn là cậu ta.
- Đó là bởi vì cậu ta quá đáng, khiến cho mình canh cánh trong lòng, cậu ta không nói xin lỗi với mình một trăm lần thì mình sẽ không tha thứ cho cậu ta!
Vương Tuệ Như dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được để hỏi một câu:
- Vậy nếu Giang Cần ở bên người khác, cậu có buồn không?
Chu Ti Kỳ lạnh lùng cười hai tiếng:
- Cậu ta ở cùng người khác thì liên quan gì đến mình? Bất quá cũng đúng, cậu ta không theo đuổi được mình mà, sớm muộn gì cũng sẽ nản lòng thoái chí, lui mà cầu người khác cũng là biện pháp tốt.
- ...
- Có chuyện gì vậy?
- Không, không có gì, ăn đi.
Sở Ti Kỳ nghe được khuê mật nói sau đó cầm đũa lên, chọc vào đĩa hai lần, lại cảm giác mình cũng không có chút khẩu vị.
Bởi vì cô thực sự khó chịu.
Cô nghĩ mãi mà không ra, vì sao Giang Cần kia không hiểu nỗi khổ tâm của mình, trên thế giới này làm gì có cô gái nào vừa theo đuổi là tới tay, mình cũng không phải không cho hắn cơ hội, thậm chí cũng đã nói rõ hắn kiên trì sẽ có hy vọng, như vậy còn chưa đủ sao?
Cô thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dáng hối hận không ngã của Giang Cần, nhưng vẫn không thể như ý nguyện, đây có lẽ là nguyên nhân khiến cô phiền lòng.
Trong nháy mắt, bữa tiệc gần kết thúc, bởi vì Sở Ti Kỳ mãi mê nói chuyện phiếm với Vương Tuệ Như, sau đó lại lộ ra vẻ mặt người lạ chớ gần, Tần Tử Ngang thủy chung không tìm được cơ hội nói chuyện với cô, chỉ có thể đề nghị đi dạo xung quanh, muốn tìm cơ hội tiếp cận.
Vương Tuệ Như thật ra cũng rất khẩn trương, cô thật sự sợ Sở Ti Kỳ bắt gặp Giang Cần và Phùng Nam Thư.
Tính cách khuê mật của mình như thế nào cô không thể rõ ràng hơn, điêu ngoa lại ngạo kiều, cần người khắp thiên hạ đều theo cô mới được.
Nếu cô ấy thấy Giang Cần và Phùng Nam Thư ở bên nhau, cô thực sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng cũng may, lo lắng của cô có chút dư thừa, Giang Cần và Phùng Nam Thư cũng không xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, chỉ là Tần Tử Ngang vẫn tiếp cận hai người, khiến cô rất phiền.
Trong khi đó, trên một con phố ăn vặt cách thành phố không xa.
Phùng Nam Thư ôm một túi rau câu lớn, ăn hai miếng rồi ngẩng đầu nhìn Giang Cần:
- Cậu có thích xem ngực không?
- ?????
- Hôm nay cậu nhìn mình mười lăm... không đúng, nhìn ngực mười sáu lần.
Khóe miệng Giang Cần co giật, trong lòng tự nhủ mặc dù nàng ngốc, nhưng loại thẳng thắn này thật sự làm cho người ta trở tay không kịp:
- Mình chỉ đơn thuần là thưởng thức.
Phùng Nam Thư giơ ngón tay chỉ vào một cửa hàng đối diện:
- Giang Cần, đồ dùng người lớn là gì?
- Mẹ nó người lớn mới biết được!
- Sinh nhật mình là 3 tháng 2, theo luật mà nói, bây giờ mình đã trưởng thành.
- Cái này cũng gọi là trưởng thành sao? Không, nhận thức của cậu về thế giới này thậm chí còn không bằng đứa 8 tuổi. .
Phùng Nam Thư nghiêng ngả, ánh mắt trở nên không thể luyến tiếc:
- Cậu nói chuyện thật sự rất tổn thương người.
Giang Cần:
- Không sao, nghỉ hè còn lâu, từ từ học đi. ...
Thời gian sau đó trôi qua rất nhanh, như thể bóng câu qua khe hở.
25 tháng 6, thành tích thi đại học mới ra lò, trong lúc nhất thời đã tác động đến trái tim của vô số gia đình.
Điểm số của Giang Cần giống y như kiếp trước, 653 điểm, 985 khẳng định là ổn, có thể nói là không hề hồi hộp, trong lòng hắn bình tĩnh nhưng phải biểu hiện đủ kích động trước mặt ba mẹ, cái này thật sự rất khảo nghiệm diễn xuất.
Nhưng Giang tiên sinh và Viên phu nhân thật sự rất kích động.
653 đó!
Thành tích này cao hơn 20 điểm so với lúc Giang Cần thi thử!
Bà Viên Hữu Cầm lập tức đi núi Bạch Vân, đi chùa Bạch Vân dâng hương hoàn nguyện.
Đồng chí Giang Chính Hoành thì người cao hứng đến lắc lư, ngồi cũng không phải đứng cũng không phải, hai tay nắm thành nắm đấm một mực lắc lư, cuối cùng lôi Giang Cần xuống lầu, chạy quanh tiểu khu suốt ba vòng.
Giang Cần rất hiểu được cảm nhận của ba mẹ, bởi vì trong lòng thế hệ bọn họ, thi đại học là cầu nối để thành công, là bước ngoặt lớn trong cuộc đời, là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh, là viên gạch gõ cửa vinh hoa phú quý.
Nhưng hai người tuyệt đối không thể tưởng được, qua vài năm nữa thế giới này cũng đã có tiến sĩ đi khắp nơi, thạc sĩ nhiều như chó.
Ngày thứ ba sau khi công bố thành tích thi đại học, chuyện phá dỡ cũng bắt đầu có manh mối.
Sáng sớm 28 tháng 6, văn phòng đường phố Phồn Hoa, Dung Thành, khu dân cư Hạnh Phúc và khu dân cư Hồng Vận lần lượt gọi điện thoại tới cho Giang Cần, tóm tắt đơn giản rõ ràng về chuyện phá dỡ, cũng mời hắn đến tổ phá dỡ được chuyên môn thành lập để đàm phán.