Lúc này Quách Tử Hàng mới lượn một vòng quanh quầy bar về, nhìn thoáng qua Phùng Nam Thư, thanh âm có chút run rẩy:
- Giang ca, đây... đây là tình huống gì? Tại sao Phùng Nam Thư cũng ở đây?
Giang Cần mặt không chút thay đổi:
- Chúng mình là bạn tốt.
- Nhưng Phùng Nam Thư chưa từng có bằng hữu, ngay cả nói chuyện cũng không nói với người khác!
- Được rồi, mày đoán đúng rồi, cô ấy đúng là thèm thân thể mình!
- ?????
Giang Cần không để ý tới Quách Tử Hàng nữa, quay đầu lại lặng lẽ đi theo Vương Tuệ Như:
- Cậu uống bia được không?
Vương Tuệ Như gật gật đầu, cũng không nhịn được mà nhìn thoáng qua Phùng Nam Thư:
- Lần trước mình thấy cậu và cô ấy đi dạo phố, cậu còn nhéo má cô ấy, hai người thật sự không phải đang yêu đương chứ?
- Yêu đương? Thứ đó chó cũng không thèm.
- ?????
Giang Cần đưa bia cho Quách Tử Hàng, nháy mắt:
- Đi, đem rượu đưa cho Tần Tử Ngang.
Quách Tử Hàng nhận lấy nhìn thoáng qua, có chút không tình nguyện:
- Còn có chữ nước ngoài, đây không phải là bia nhập khẩu chứ? cậu ta cũng xứng?
- Trong quán bar làm quái gì có hàng thật? Pha nước, cho hắn uống là quá đẹp, ngốc này uống không phân biệt được đâu.
- Nghĩa phụ anh minh!
Quách Tử Hàng hào hứng xách bia đi qua, đặt trước mặt Tần Tử Ngang, còn tự mình mở chai cho hắn, Tần Tử Ngang thấy y bỗng nhiên thân thiết như vậy, cũng không rõ là có chuyện gì, hắn uống một ngụm bia, không dám nói chuyện.
Cùng lúc đó, Vương Tuệ Như nhìn Giang Cần bận rộn ở quầy bar, không biết có nên tâm sự với hắn về Sở Ti Kỳ hay không. bởi vì Giang Cần từng nói qua, đừng lấy người này làm phiền hắn, nhưng cô lại nhịn không được mà muốn nói hai câu.
- Giang Cần.
- Hả?
- Ti Kỳ không đến vì bị cảm lạnh.
- Không có gì để nói.
Giang Cần đưa bia cho cô, sau đó xoay người ra khỏi quầy bar, đưa cho Phùng Nam Thư một chai Wahaha.
Cứ như vậy, một nhóm bốn người yên lặng không tiếng động xem cầu lông nam đánh đơn và đôi hỗn hợp hơn một giờ.
Nhưng ngoại trừ Giang Cần, Phùng Nam Thư và Quách Tử Hàng ra, những người khác đều là vẻ tâm sự nặng nề, bởi vì bạch nguyệt quang chính là ánh trăng trắng, sự tồn tại của Phùng Nam Thư thật sự là quá chói mắt.
Tần Tử Ngang không phục, thầm nghĩ một người bình thường như Giang Cần, hắn dựa vào cái gì mà thân thiết với một cô gái cao quý như Phùng Nam Thư như vậy.
Còn Vu Toa Toa thì nhìn quanh quán bar, nghĩ một chút về con số ba trăm ngàn này, cảm thấy Sở Ti Kỳ có lẽ sẽ sớm hối hận.
Chàng trai như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy chói mắt, ai mà không hối hận khi bỏ lỡ?
Nhưng cô hối hận cũng vô dụng, có cô gái nào ở trước mặt Phùng Nam Thư mà không biết xấu hổ chứ. ...
- Lão Giang, đi lấy thư thông báo trúng tuyển đi! Đi chung!
Sau ngày ở quán bar, Giang Cần vừa mới từ trên giường bò dậy thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn QQ của Quách Tử Hàng.
Hắn nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lịch trên tường, phát hiện hôm nay đúng là ngày lấy thư thông báo, bất quá lấy thành tích của Quách Tử Hàng mà nói, y cùng lắm thì cũng chỉ có thể báo cao đẳng, thư thông báo tới nhanh như vậy sao?
- Thư thông báo của mày cũng tới à?
- Chưa, đây không phải là tao đi với mày sao?
- Cũng không phải của mày, mày tích cực như vậy để làm gì?
- Mày nói sau khi có thư thông báo thì sẽ dẫn tao đi Tẩy Cước Thành!
Giang Cần nhịn không được mà phi một ngụm vào điện thoại di động, thầm nghĩ sinh viên đại học thời này chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Thế nào ngày nào cũng nhớ thương rửa chân!
Hắn thả xuống điện thoại di động, rời giường rửa mặt một chút, tiếp đó thay quần áo, ra ngoài, lúc đến bưu điện, Quách Tử Hàng đã sớm chờ ở cửa.
- Nghĩa phụ, thư thông báo trúng tuyển của người là cái thứ năm trên kệ số ba!
- Sao mày biết?
- Tao đã giúp mày tìm rồi, nếu không phải nhân viên công tác ngăn cản tao, tao đã lấy giúp mày luôn rồi.
- Mày vì đi Tẩy Cước Thành, thật sự là không từ thủ đoạn nhỉ!
Giang Cần bị Quách Tử Hàng thuyết phục, nếu lúc đi học, con hàng này cũng tích cực như vậy, không, một nửa thôi, vậy Thanh Hoa Bắc Đại còn không phải tùy y chọn sao?
Quách Tử Hàng cười ngây ngô một tiếng, không giải thích, giống như chó săn đi theo Giang Cần vào bưu điện.
Thư thông báo trúng tuyển là văn kiện vô cùng quan trọng, mặc dù không có quy định cứng nhắc phải tự mình đến lấy, nhưng cho dù là ký hộ cũng phải cầm chứng minh thư mới có thể lấy đi.
Giang Cần từ trên kệ số 3 tìm được thư thông báo trúng tuyển của mình, sau đó lại lục lọi hai cái, lấy đi một bưu kiện khác.
- Giang ca, sao mày lại có hai thư thông báo trúng tuyển?
- Cái còn lại là của Phùng Nam Thư.
- Không được, nếu như không phải là bản thân, mày phải có chứng minh thư của Phùng Nam Thư mới có thể lấy đi.
Giang Cần không nói gì, lấy từ trong túi ra hai tấm chứng minh thư đưa cho nhân viên bưu điện, một tấm là của mình, một tấm là của Phùng Nam Thư.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Quách Tử Hàng lập tức trừng như chuông đồng, ngay cả chứng minh thư của đối phương cũng cầm trong tay, cái này còn gọi chỉ là bạn bè?