- Giang ca, mày đoán xem buổi họp lớp lần này ở đâu?
- Được rồi được rồi, không thừa nước đục thả câu nữa, địa điểm tụ họp cũng ở trong thành phố, mày nói có trùng hợp không?
- Tần Tử Ngang đặt tiệc sinh viên ở khách sạn Long Uy bên cạnh, bây giờ tao đang đi tới đó, hôm nay phải ăn khóc tên chó ngốc kia!
- Đúng rồi, không phải mày cũng ở gần thành phố sao? Lát nữa ăn xong tao sẽ đi tìm mày, chúng ta cùng về nhà!
Avatar của Quách Tử Hàng là một người đàn ông tóc dài đeo kính râm, hình ảnh còn thêm kính lọc màu A Bảo, hiển nhiên là không phải chủ lưu.
*(Chú: màu A Bảo còn gọi là màu aibao (tông xanh lục), là màu ảnh thời 9x hay dùng; chủ lưu là mainstream (Yo! Các rapper từ underground tiến lên mainstream!), trái ngược tức là sự khác biệt, lạ kỳ cũng đồng nghĩa là sự thiểu số)
Giang Cần rất khó hiểu, bản thân y vừa lùn vừa béo vừa đen, lại phải dùng một người đàn ông gầy như gà con làm avatar là thao tác gì.
Tổ nhàn rỗi chính là đây...
Chết tiệt, bàn phím thực thể chín chữ này cũng quá khó dùng đi!
Giang Cần trực tiếp ấn nút treo máy, lui về trang chủ, hoàn toàn không có kiên nhẫn trả lời tin nhắn.
- Tiểu phú bà, kế tiếp muốn đi đâu?
- Đi ăn đồ ăn vặt đi!
Phùng Nam Thư vươn tay, dùng ngón tay trắng xanh ngọc nhuận chỉ về phía tiệm ăn vặt phía trước, ánh mắt bling bling lập lòe. ...
Trong lúc Giang Cần dẫn Phùng Nam Thư đi dạo ăn uống, đoạn giữa thành phố, trong sảnh Trạng Nguyên của khách sạn Long Uy.
Những bạn lớp 12A2 lục tục trình diện, lần lượt ngồi xuống.
Bữa tiệc này là do Tần Tử Ngang khởi xướng, muốn chính là phòng riêng tốt nhất, đặt chính là tiệc rượu tốt nhất.
Đầu năm nay, thanh thiếu niên tam quan chưa hoàn thiện đều học các làm người dựa theo bộ dáng của cha mẹ, cha của Tần Tử Ngang là nhà đầu tư bất động sản, cho nên Tần Tử Ngang tuổi còn trẻ cũng đã có hương vị nam tính chất lượng cao, tóc bóng loáng, mặc âu phục, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ màu vàng.
- Các bạn, ba năm trung học nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng có thể có cơ hội cùng lớp với các bạn, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
- Từ hôm nay trở đi chúng ta đã là người trưởng thành, cho nên tôi đề nghị mọi người cùng nâng ly, nhưng không ai được uống nước ngọt, phải uống bia, bởi vì hôm nay chúng ta uống không phải là bia, mà là uống sự trưởng thành.
- Tôi từng viết một câu như vậy trên QQ của mình, uống nửa đời lang bạc kỳ hồ, uống cả đời cô độc tịch mịch, một ly này, tôi xin kính trước.
Tần Tử Ngang nâng ly lên, một hơi uống cạn bia bên trong.
Lại học dáng vẻ bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu của cha mình, đảo ngược ly bia lại, cho mọi người nhìn xem cái gì gọi là một giọt cũng không thừa.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong phòng Trạng Nguyên lập tức tiếng vỗ tay như sấm dậy.
- Tần ca, anh thật sự không giống học sinh chút nào, nhất cử nhất động đều quá thành thục.
- Đúng vậy, so sánh với cậu, bọn tôi có vẻ quá ngây thơ.
- Người như Tử Ngang bước vào xã hội tuyệt đối là tinh anh, quá soái.
- Uống nửa đời lang bạc kỳ hồ, uống cả đời cô độc tịch mịch, đây là chữ ký khí phách nhất tôi từng thấy.
Tần Tử Ngang khiêm tốn khoát tay, nói mình chẳng qua là do có cảm hứng nhất thời, cũng lén lút nhìn về phía Sở Ti Kỳ ngồi đối diện.
Công xòe đuôi là để hấp dẫn bạn đời, học sinh trung học giả bộ thành thục cũng như vậy.
Năm 2008 là thời đại đỉnh cao phi chủ lưu, trích dẫn phi chủ lưu cũng rất thịnh hành, Tần Tử Ngang cảm thấy mình quả thật rất có khí phách vương bá, cho nên khóe miệng luôn duy trì độ cong.
Chỉ là Sở Ti Kỳ biểu tình nhàn nhạt, nhưng là vẻ mặt không nhiều hứng thú.
Cô đang xem điện thoại di động, bởi vì Giang Cần không tới, ảnh chân dung QQ của hắn cũng màu xám, điều này làm cho cô có chút lo lắng rốt cuộc Giang Cần có biết chuyện tụ họp hay không.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bao bỗng nhiên bị một bàn tay mập mạp đẩy ra, Quách Tử Hàng vội vàng chạy vào, trong miệng lẩm bẩm ngại quá ngại quá.
- Vừa rồi tôi đi nhầm chỗ, tìm nửa ngày mới tìm tới.
- Này, Quách Tử Hàng, sao cậu lại tới đây một mình? Giang Cần không đi cùng cậu à?
- Ồ, cậu ta đi làm ăn, thời gian gần đây quá bận rộn, cho nên không đến.
Quách Tử Hàng vốn là muốn kể chuyện Giang Cần dắt gái đi chơi, nhưng không biết vì sao, lời vừa đến bên miệng liền rẽ ngoặt.
Nghe được câu này, Sở Ti Kỳ lập tức cắn chặt môi, nắm đấm dưới bàn cũng theo đó siết chặt.