Trước đây, người trong thôn luôn thích nói anh là chồng bé của Khương Lệ Vân.
Hồi đó bọn họ còn nhỏ nên nói vài câu cũng không sao, còn bây giờ hai người đều đã lớn cả rồi, mấy người này còn nói như vậy nữa sẽ làm hỏng danh tiếng của Khương Lệ Vân.
Khương Lệ Vân tốt như thế, chắc chắn có thể gả cho một người đàn ông giàu có và cũng có bản lĩnh, thế lại càng không có khả năng ở bên anh hơn.
Từ dạo đó, anh vẫn sẽ nghĩ cách đi gặp mặt Khương Lệ Vân nhưng không dám thể hiện ra bất cứ điều gì cả.
Bọn họ chỉ giống như những người hàng xóm bình thường, gặp được thì chào nhau một tiếng rồi sau đó tự đi làm việc của mình.
Về phần giúp Khương Lệ Vân làm việc đồng áng... lúc anh về nhà họ Phùng lấy lương thực mới biết phần lớn việc đồng áng của nhà họ Khương đều do Khương Lệ Vân làm hết.
Phùng lão nhị có ý với Khương Lệ Vân, khi đó anh ta muốn giúp cô làm việc nhưng lại bị ông Phùng ngăn lại.
Ông Phùng cảm thấy gánh nặng ở nhà họ Khương quá nặng, Khương Lệ Vân lại quá quan tâm gia đình, sau này lấy về nhà rồi, cô sẽ moi hết đồ đạc của nhà bọn họ mang về nhà họ Khương, cho nên ông ta không muốn cho Phùng lão nhị lấy cô.
Ông ta còn cảm thấy Khương Lệ Vân quá cao ngạo, coi thường nhà họ Phùng.
Dù sao thì tuy nhà họ Phùng khá khẩm hơn nhà họ Khương một chút nhưng cũng không khá được đến đâu, người vợ cũ đẻ được hai đứa con trai cho ông Phùng, mẹ ruột của Phùng Dịch gả qua đây lại đẻ thêm cho ông Phùng một trai một gái nữa... có ba đứa con trai sắp kết hôn, áp lực của ông Phùng cũng rất lớn.
Về phần anh, ông Phùng không có khả năng bỏ sính lễ ra và lo liệu hôn sự cho anh.
Cuối cùng, Phùng lão nhị cũng không đi giúp Khương Lệ Vân, nhưng đêm hôm đó anh lại giúp Khương Lệ Vân gặt lúa.
Sợ người khác nhìn thấy sẽ đàm tiếu nên anh nhân lúc nửa đêm không có người mới đi, không ngờ Khương Lệ Vân lại đoán ra được là anh làm, còn tặng trứng gà chiên cho anh nữa.
Trong trứng gà chiên này còn có thịt!
Sau khi Phùng Dịch tới lò gạch ăn uống cũng coi như tạm được.
Trước đây ở nhà họ Phùng, ông Phùng không thích cho anh ăn nhiều cơm nhưng sau khi anh đến lò gạch đi làm, ông Phùng lại không thể không cho anh lương thực vì nếu thật sự làm như thế, nhà họ Phùng sẽ bị người ta nói.
Cho nên, ít ra anh cũng có thể ăn no.
Về phần mua thức ăn... mười đồng không đủ cho anh mua thức ăn mỗi bữa, nhưng đủ để anh mua một phần thức ăn cho cả ngày, anh có thể tự chia thành hai bữa để ăn.
Còn nữa... chính là trong lò gạch có người không thích anh nhưng cũng có vài người lớn tuổi thấy anh đáng thương, sẽ chăm sóc anh, ví dụ như chia cho anh một ít dưa muối mà họ mang từ nhà tới.
Còn có... chính là từ nhỏ Khương Lệ Vân đã dẫn anh đi khắp nơi kiếm cái ăn, có đôi khi bọn họ còn làm việc giúp người khác để đổi lấy đồ ăn với người ta... mấy chuyện này anh đều nhớ rất kỹ trong đầu.
Có thời gian anh sẽ đến nhà ăn giúp đỡ, người trong nhà ăn cũng sẽ nhét ít đồ ăn cho anh, ví dụ như lãnh đạo trong xưởng ăn móng giò hầm đậu thì sẽ chia ít đậu nành cho anh.
Mấy năm nay anh không bị đói bụng nhưng trứng gà chiên thơm ngào ngạt như thế vẫn là thứ mà ngày thường anh không thể nào ăn được.
Cộng thêm còn là Khương Lệ Vân làm nữa...
Phùng Dịch cảm thấy đây chính là quả trứng gà ngon nhất mà mình từng ăn trong đời.
"Lệ Vân tìm cậu có việc gì đấy?" Khương Lợi Hải hỏi anh.