Khương Lợi Hải hai mươi lăm tuổi khác Khương Lợi Hại mà cô nhìn thấy trước khi qua đời rất nhiều.
Khương Lợi Hải hơn sáu mươi tuổi đã chẳng còn lại mấy cọng tóc trên đầu, bụng bia rất to, còn Khương Lợi Hải của bây giờ lại lại có vóc dáng gầy gò, tóc rậm.
Anh ta mặc bộ đồng phục cũ kỹ, chỗ cánh tay và đầu gối đã bị mài đến bạc màu, tóc tai cũng đã mọc dài hơn một chút, trên mặt toàn là bụi, nguyên gương mặt phơi nắng đến đen nhẻm.
"Em hai, em tới tìm anh hả?" Ánh mắt của Khương Lợi Hải rơi lên cái cốc tráng men của Khương Lệ Vân rồi nuốt nước miếng.
Em hai tới tìm anh ta, lẽ nào là ở nhà nấu thức ăn ngon gì đó nên đặc biệt mang qua đây cho anh ta?
"Anh, em không tìm anh mà tìm Phùng Dịch." Khương Lệ Vân đáp.
Trong kiếp trước của cô, cuộc đời của ông trai này trôi qua rất bình dị, không tốt cũng chẳng xấu, cũng không có gì đặc biệt.
Sau khi đối tượng hiện tại của anh ta chia tay anh ta, vì nguyên do có gia đình liên lụy cho nên mãi mà anh ta vẫn không tìm được đối tượng, thẳng cho đến ba năm sau mới tìm được một cô gái ngoại tỉnh tới chỗ bọn họ làm thuê để kết hôn.
Bà chị dâu đó của cô lúc đầu trông có vẻ rất chịu khó, ở nhà thường xuyên giành việc nhà để làm nhưng đợi sau khi sinh được một đứa con trai rồi, chị ta tự cho rằng mình chính là công thần của gia đình bọn họ, cả người cũng thay đổi rất nhiều.
Chị ta đùn đẩy hết toàn bộ việc nhà cho Khương Lệ Vũ làm, trong ngoài lời nói còn có ý chê bai cô em chồng và bố mẹ chồng của mình.
Sau này, Khương Lệ Vũ bị chị ta chửi nhiều quá không thể chịu được nữa mới bỏ nhà ra ngoài làm thuê, kết quả cũng không biết đi về đâu. Ngô Tiểu Xuân lo lắng nhiều khiến bệnh tình ngày một xấu đi rồi qua đời, sau đó Khương Lợi Hải ly hôn với chị ta.
Sau đấy, anh ta cũng không còn kết hôn thêm nữa mà tức giận phấn đấu đi học nghề điện, trở thành thợ điện duy nhất trong lò gạch đã tư hữu hóa, hơn nữa còn đổi thành xưởng xi măng.
Cứ như vậy, sau khi làm việc mười mấy năm, anh ta bị đuổi việc vì nhận việc riêng, giúp người bên ngoài sửa đồ điện.
Nhưng anh ta cũng không thấy buồn bã mà dứt khoát chuyên tâm đi làm lắp đặt, tuy rằng công việc vất vả nhưng thu nhập cũng không tồi, còn mua được cả nhà cho con trai.
Lúc Khương Lệ Vân qua đời thì ông anh cả này của cô đã có một cô cháu gái, ngày thường ngoại trừ đi làm ra thì anh ta rất thương đứa cháu gái này của mình, cảm thấy con dâu mình không cho đứa cháu gái hai tuổi ăn kẹo và xem tivi là quá nhẫn tâm...
Nhưng, anh ta ở nhà không có địa vị gì cả, mỗi lần ngồi nhà càm ràm mấy chuyện này là đều sẽ bị đứa con trai làm nghiên cứu giáo dục trẻ em kia của mình nói cho một trận.
"Em tìm Phùng Dịch làm gì?" Khương Lợi Hải khó hiểu nhưng vẫn chỉ hướng cho cô: "Chắc là cậu ta đang ở bên rừng trúc ấy."
Lò gạch có một phòng y tế, trong đó có một nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ này không chỉ khám bệnh cho công nhân trong lò gạch mà còn khám cho cả dân chúng gần đó nữa.
Bởi vì chê lò gạch quá mức bụi bặm nên cô ta trồng một vài cây trúc ở gần phòng khám của mình.
Sau khi trồng trúc xuống, chỉ cần không đi đào măng của nó thì không bao lâu sau nó có thể mọc thành từng bụi lớn, cho nên trong lò gạch bụi mù trời cũng có một nơi xanh mát.
Khương Lệ Vân đi về bên đó, chỉ thấy trong bóng râm bên cạnh rừng trúc có một vài người nằm ngổn ngang, đang ngủ trưa, trong đó có cả Phùng Dịch.