Sau này, bởi vì quốc gia dốc sức xây dựng cơ sở hạ tầng nên lợi nhuận ở xưởng gạch cũng tốt lên, tiền lương của anh trai cô tăng theo từng năm, vào thời điểm này, mỗi tháng đã có thể cầm được hơn một trăm đồng.
Tạ Tổ Căn ở trong đội vận chuyển của lò gạch, tuy rằng anh ta chưa bao giờ đi cùng tàu ra bên ngoài nhưng vẫn có thể nhận được thêm một phần trợ cấp, khoản trợ cấp đó bằng hai phần ba tiền lương.
Năm 1987. thu nhập mỗi tháng của Tạ Tổ Căn được gần hai trăm đồng.
Nhưng xưởng sản xuất sô pha thì lại khác.
Công việc ở xưởng sản xuất sô pha nhẹ nhàng hơn lò gạch rất nhiều, lợi nhuận lại không tốt, vào thời điểm này, tiền lương mỗi tháng của cô cũng chỉ tầm bốn đến năm mươi đồng.
Mà bốn đến năm mươi đồng có thể làm được gì?
Thời buổi này, có rất nhiều thứ cung không bằng cầu, giá vật cũng không rẻ, nửa cân thịt heo mà tận một đồng.
Khương Lệ Bình nhỏ giọng mở miệng: "Em ngu thế, tự dưng tiêu hết tiền của mình lên người người khác, nhưng mà đợi em kết hôn rồi, gả cho một gia đình tốt, toàn bộ tiền lương có thể tiêu hết vào cho mình."
Đang nói chuyện thì Khương Lệ Bình trông thấy mẹ Khương đi qua, cô ta phóng to âm lượng hơn: "Lệ Vân, lần này chị về đây là muốn nói với em một hôn sự tốt nhé! Không phải cha chồng chị đang đi làm ở xưởng phân bón hóa học hay sao? Trong xưởng của ông ta có một người trẻ tuổi tên là Châu Đại Phi, vợ bị bệnh viêm gan đã qua đời rồi, giờ anh ta muốn tìm một người..."
Khương Lệ Vân biết bệnh viêm gan, vào những năm tám mươi, căn bệnh này đã từng hoành hành ở chỗ bọn họ, trong thôn cũng đã có mấy người bị bệnh, còn có người vì thế mà qua đời.
Chị gái cô nhắc đến hôn sự này làm cô cũng có chút ấn tượng.
Cô biết hôm nay là ngày gì rồi!
Khương Lệ Vân nhớ rất rõ ràng rằng ngày hôm sau, sau khi mình biết Tạ Tổ Căn thì chị cô nói với cô một vụ hôn sự, kêu cô gả cho Châu Đại Phi đã mất vợ.
Cho nên... tối hôm qua cô vừa mới biết Tạ Tổ Căn.
Cô và Tạ Tổ Căn hoàn toàn không phải người cùng thôn, anh ta còn lớn hơn cô sáu tuổi nữa.
Trước ngày hôm qua, cô nghe anh trai mình nhắc đến Tạ Tổ Căn và cha của anh ta, nhưng cô cũng không quen anh ta.
Thời buổi này, người trong thôn thường không nỡ mua vé xem phim để lên thị trấn xem phim, nhưng bọn họ vẫn có thể xem phim vì thi thoảng nhân viên chiếu bóng sẽ về nông thôn, chọn một chỗ để chiếu phim cho người trong thôn xem, mà một khi biết chỗ nào có chiếu phim thì người trong những thôn gần đấy cũng sẽ tới xem phim.
Ban ngày cô đi làm ở xưởng sản xuất sô pha, đồng nghiệp nói với cô rằng buổi tối thôn bên cạnh sẽ chiếu phim, còn chiếu phim [Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên] mà cô chưa từng xem lần nào... vừa vặn ngày hôm sau xưởng sô pha cũng chiếu nên cô đã đi xem.
Đợi khi đến nơi, cô mới phát hiện ra có cực kỳ nhiều người tới, đến mức không tìm được một chỗ tốt nào để ngồi, ngay lúc cô đang định đứng xem từ đằng xa thì một đồng nghiệp kéo cô đến chỗ đã chiếm được từ trước, lại còn ngay trước nhà họ Tạ, rồi giới thiệu cô với Tạ Tổ Căn.
Lúc ấy cô đã đi làm được bốn năm rồi, hơn nữa ở nhà cô, việc lớn việc nhỏ, có rất nhiều việc đều là cô quản, cho nên cô cũng có thể ngay lập tức hiểu ra được đồng nghiệp đang cho cô với Tạ Tổ Căn xem mắt nhau một cách im hơi lặng tiếng.
Cô cũng không làm mình làm mẩy mà nói chuyện với Tạ Tổ Căn.