Ngày thứ hai ở Kinh Châu, Triệu Yến Bình chính thức thẩm vấn Ngụy Chí Thành. Dựa vào lời khai của Ngụy Chí Thành, hắn thẩm vấn mọi người ở Ngụy gia, hàng xóm và vài công nhân quen với Ngụy Chí Thành ở bến tàu chở hàng, xác nhận trong bảy vụ án đốt xác trước đây, Ngụy Chí Thành có bằng chứng cho thấy có ít nhất ba lần không có khả năng phạm tội, bởi vậy kết luận hung thủ chân chính gây ra bảy vụ án là người khác.
Lục tri phủ không vui lắm, nhưng khi cần hợp tác với Triệu Yến Bình, hắn vẫn để các phủ nha hợp tác.
Triệu Yến Bình dành vài ngày ở chỗ bảy xác chết và bảy địa điểm xảy ra vụ án, buổi tối chong đèn đọc hồ sơ từ vụ án đốt xác đầu tiên đến những vụ án có liên quan đến hỏa hoạn được cất giữ trong phủ nha mười lăm năm trước. Hồ sơ chất đầy mấy cái rương, bởi không có ai xử lý hàng năm nên bám đầy bụi, có sâu mọt, có chữ bị nhòe vì ẩm ướt, Triệu Yến Bình dẫn theo Đái Xương và Lý Nghiêm, mỗi đêm cùng nhau đọc đến giờ Tý.
Đọc hồ sơ hết mười ngày đêm. Vào ban ngày, Triệu Yến Bình dẫn hai người đi dò hỏi các bên liên quan đến vụ đốt phá đáng chú ý nhưng không tìm được gì.
"Đại nhân, vì sao ngài không đến điều tra người nhà của ba nạn nhân đã biết trước?" Đái Xương mệt mỏi hỏi khi trở về không thành công.
Triệu Yến Bình giải thích: "Ta đã xem những lời họ trần thuật, trực tiếp đến hỏi vẫn là những điều đó, tìm hiểu tin tức khác trước, có lẽ phát hiện được đầu mối mới."
Đái Xương và Lý Nghiêm liếc mắt nhau, cảm thấy Triệu đại nhân nói có lý, nhưng cũng cảm thấy mơ hồ, chẳng lẽ Triệu đại nhân đã nhớ tất cả những gì đã đọc trong mười mấy ngày qua?
Lại là một ngày mới, Triệu Yến Bình yêu cầu Lý Nghiêm phân loại bốn vụ đốt xác tiếp theo xảy ra vào năm phủ nha Kinh Châu nhận được báo cáo của bá tánh về chuyện dân cư mất tích, đặc biệt là danh sách những bá tánh bị mất tích xảy ra trước và sau vụ án đốt xác, hắn dẫn Đái Xương đi điều tra người nhà của ba nạn nhân đầu tiên.
Nạn nhân đầu tiên là Trương Phúc, khi chết 27 tuổi, mẫu thân lớn tuổi trong nhà đã qua đời, chỉ còn phụ thân, có thê tử là Dương thị và một nhi tử mười tuổi.
Trương lão đầu hơn 50 tuổi, bởi vì nghèo khổ nên mỗi ngày đều lên núi đốn củi. Dương thị nhận việc giặt đồ cho người khác, làm lụng vất vả nên trông nàng lớn tuổi và hốc hác hơn tuổi thật. Cả bố chồng và con dâu rất cần cù, nuôi dạy hài tử rất tốt, nhìn chúng rắn chắc và hiểu chuyện.
Trương lão đầu không có ở nhà. Nhắc tới cái chết của Trương Phúc, con của hắn năm đó còn nhỏ không có ấn tượng. Dương thị tuy thấy Triệu Yến Bình thì có chút đề phòng nhưng cũng thành thật, hỏi cái gì đáp cái nấy, không khác với những lời trần thuật khi chuyện xảy ra năm xưa, nói rằng Trương Phúc thích uống rượu, đôi khi thường xuyên đi ra ngoài một hai ngày mới về. Nàng và công công đã quen, đến khi phủ nha phát hiện một xác cháy đen, bảo bá tánh có người nhà bị mất tích đến nhận dạng, công công đi xem mới nhận ra phía sau lưng của Trương Phúc bởi vì sát mặt đất nên quần áo không cháy hết.
Không biết có phải do thời gian trôi qua đã lâu hay không, Dương thị chỉ trầm giọng kể lại, không có chút đau thương.
Triệu Yến Bình bảo Đái Xương ở lại chờ Trương lão đầu trở về. Hắn đi ra khỏi Trương gia, bước dọc theo con phố đi dạo một vòng, nhìn thấy một vị lão giả thì dừng lại, hỏi thăm lão giả về tính cách của Trương Phúc.
Hầu như mọi người ở Kinh Châu đều biết về vụ đốt xác, biết có quan kinh thành tới điều tra, lão giả phấn khích nói rất nhiều. Trương Phúc chẳng nên thân, uống say rượu thì thích đánh tức phụ, mẹ ruột khuyên can thì bị hắn đẩy chết, Dương thị trung thực nên đã chịu nhiều uất ức. Khi Trương Phúc mới chết, quan phủ còn nghi ngờ là do Dương thị làm, nhưng Dương thị luôn ở nhà nuôi hài tử, người nhà mẹ ruột cũng không có bằng chứng đi ra khỏi thành. Đến khi phát hiện vụ đốt xác khác, Dương thị mới được rửa sạch mối nghi ngờ.
Triệu Yến Bình nhíu mày, hồ sơ của phủ thành không đề cập tật xấu đánh thê tử của Trương Phúc.
Tìm hàng xóm khác hỏi, hầu như đều nói giống nhau, Triệu Yến Bình đến nhà thứ hai một mình.
Nạn nhân thứ hai là một lão thái thái, nhà chồng họ Tào, khi chết đã ngoài 50 tuổi, vì làm rớt túi tiền mới xác định được danh tính. Hiện giờ bạn già của lão thái thái đã chết, trong nhà có ba nhi tử, ba con dâu, có con trai gái đầy đủ. Theo lời ba nhi tử của Tào gia, lão thái thái chưa từng có thù với ai, không biết vì sao gặp xui xẻo bất ngờ. Đương nhiên nhi tử sẽ không nói mẹ ruột sai, Triệu Yến Bình hỏi ba con dâu, ba con dâu cũng trả lời giống nhau.
Triệu Yến Bình thấy hai tôn tử của lão thái thái đều 15-16 tuổi, một cháu gái khoảng 13 tuổi. Hắn gọi ba hài tử vào trong viện hỏi chúng nhớ lại xem lão thái thái có từng xúc phạm ai không, hoặc có làm chuyện gì khiến người khác hận không.
Đại tôn tử và nhị tôn tử đều nói không có, cháu gái Phương nhi 13 tuổi dường như nghĩ đến gì đó, muốn nói nhưng lại thôi.
Triệu Yến Bình yêu cầu hai tôn tử của Tào gia về phòng, hắn từng bước động viên Phương nhi.
Phương nhi thấy hắn tuấn tú và ôn hòa, túm làn váy nói: "Tổ mẫu bất công, trong nhà chỉ cho cha, thúc bá, ca ca và đệ đệ ăn thịt, không cho nữ nhân chúng ta ăn. Bà còn thích mắng tam thẩm, lúc đó tam thẩm chưa sinh hài tử, tổ mẫu mỗi ngày làm đủ loại thuốc cổ truyền bắt tam thẩm ăn, tam thẩm nhiều lần bị bà răn đe đến phát khóc."
Triệu Yến Bình nhìn ngôi nhà của Tào gia.
Phương nhi tựa như biết hắn đang nhìn gì nên nói: "Đường đệ và đường muội được sinh ra sau khi tổ mẫu đã mất."
Triệu Yến Bình trầm ngâm.
Phương nhi thấy hắn nhìn vào phòng, vội van xin hắn: "Đại nhân đừng hỏi tam thẩm, đừng hỏi ai hết, nếu không cha mẹ biết ta nói bậy nhất định sẽ đánh ta!"
Tiểu cô nương cầu xin rất đáng thương, Triệu Yến Bình đồng ý, sau khi rời khỏi Tào gia, hắn đi tìm hàng xóm lân cận để xác minh, sự việc nhanh chóng được xác nhận.
Triệu Yến Bình đến nhà nạn nhân thứ ba.
Nam hài bị thiêu chết khi mới 11 tuổi, là con trai duy nhất trong nhà, phụ thân là Trịnh Dũng 46 tuổi, bởi vì hàng năm bện chiếu nên lưng bị còng, tóc mai cũng nhiễm một lớp bụi trắng. Thê tử Lương thị của hắn tái giá đi nơi khác sau khi nhi tử chết, chưa bao giờ quay về. Hồ sơ cũng ghi rằng Trịnh Dũng từng vào nhà lao vị tội trộm cắp, sau khi ra tù thì cưới vợ Nghê thị, lấy nhau nhiều năm nhưng không có con, Nghê thị không chịu nổi sự đánh đập của Trịnh Dũng nên nhảy sông tự tử. Sau đó Trịnh Dũng cưới Lương thị, cuối cùng sinh được nhi tử. Trịnh Dũng rất vui, từ đó quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, không làm chuyện có lỗi với người khác, con của hắn cũng chưa từng mất lòng ai.
Người lớn dễ sinh lòng thù hận, chỉ có hài tử 11 tuổi khó có thể bị lôi vào sự hận thù đốt xác, phủ nha viết chi tiết về hoàn cảnh của Trịnh gia để chứng minh hung thủ hoàn toàn tùy ý giết người, ba nạn nhân không có quan hệ gì với nhau. Ngụy Chí Thành chắc chắn là hung thủ.
Dựa theo hồ sơ, ba vụ án này vốn không có điểm đặc biệt đáng chú ý trong mắt Triệu Yến Bình, biết được nạn nhân thứ nhất Trương Phúc lúc còn sống có tật xấu đánh thê tử, biết nạn nhân thứ hai lão thái thái đã từng khe khắc với con dâu vì không sinh được hài tử, gia đình Trịnh Dũng có rất nhiều điều đáng để tra xét.
Cửa nhà Trịnh gia mở toang, Trịnh Dũng ngồi bện chiếu trong viện với khuôn mặt già nua, vẻ mặt u ám. Với gương mặt này, không ai nhìn ra khi hắn còn trẻ đã từng vào nhà lao vì trộm cắp, còn đánh thê tử đến nỗi thê tử chịu không nổi, phải nhảy sông tự sát.
Khi nghe Triệu Yến Bình giới thiệu bản thân, Trịnh Dũng ném cho Triệu Yến Bình một băng ghế nhỏ, hắn tiếp tục cúi đầu bện chiếu, đôi tay già nua di chuyển khéo léo và linh hoạt.
Triệu Yến Bình hỏi một ít vấn đề như thường lệ, ví dụ như phu thê Trịnh Dũng có kẻ thù nào không, nhi tử của Trịnh Dũng có bắt nạt con của người khác hay không.
Trịnh Dũng chỉ lắc đầu, chỉ khi nhắc tới nhi tử chết thảm thương của mình, Trịnh Dũng liếc nhìn Triệu Yến Bình: "Quan phủ các ngài vô dụng, không bắt được hung thủ, có thể trả xác nhi tử cho ta hay không? Nó còn nhỏ, một người lẻ loi trên trời, nhập thổ sớm chút để sớm đầu thai."
Vào lúc này, trong ánh mắt già nua của Trịnh Dũng rốt cuộc lộ ra vẻ đau khổ không thể che dấu.
Triệu Yến Bình đột ngột hỏi hắn: " Hồ sơ ghi rằng, vợ cũ Nghê thị của ngươi nhảy sông tự tử, có tìm được thi thể không?"
Mí mắt Trịnh Dũng giật hai cái, mờ mịt hỏi Triệu Yến Bình: "Vì sao đột nhiên hỏi nàng?"
Triệu Yến Bình nhìn chằm chằm hắn: "Nếu không tìm được thi thể, nàng có thể còn sống sau khi nhảy xuống sông, hơn nữa hận ngươi đã đánh nàng quanh năm, biết được ngươi sinh nhi tử nên quay về trả thù."
Trịnh Dũng nắm chặt nan trong tay, mặt ủ rũ: "Không thể nào, ta tự mình chôn nàng, nhưng dù nàng còn sống, nàng không thể thiêu chết Lộc tử, nàng nhát gan, không làm chuyện thế này..."
"Nếu một người hận tới cực điểm, chuyện gì cũng có thể làm được." Triệu Yến Bình ngắt lời hắn.
Trịnh Dũng đột nhiên bật dậy, ném nan trong tay xuống đất, chỉ vào Triệu Yến Bình mắng: "Ta đã nói không phải nàng tức là không phải nàng! Các ngài là thứ vô dụng, không tìm được hung thủ nên tùy tiện nghi ngờ người khác. Dù Nghê thị hận ta, dù Lộc nhi là do nàng thiêu chết, vì sao nàng phải thiêu nhiều người như vậy? Nàng làm gì can đảm như vậy..."
Nói tới đây, sắc mặt Trịnh Dũng chợt thay đổi, nhìn Triệu Yến Bình, nhìn xung quanh căn nhà trống rỗng của mình một vòng, cả người run rẩy: "Chẳng lẽ nàng trở thành quỷ? Trở thành quỷ cho nên nàng to gan, người nào cũng dám giết? Không, không thể nào, nếu nàng thực sự có bản lĩnh, người thứ nhất bị giết là ta, nhất định không phải nàng!"
Lẩm bẩm xong, Trịnh Dũng ngồi bệt xuống đất, thở hổn hà hổn hển, đang gấp gáp thở thì phát hiện Triệu Yến Bình đứng đối diện nhìn hắn chằm chằm, Trịnh Dũng ngưng thở, ánh mắt nhanh chóng chuyển động, từ từ khôi phục dáng vẻ u ám trước đây.
"Ta đã nói những gì mình biết, ngài đi đi." Trịnh Dũng vừa nhặt nan bị hắn ném dưới đất lên, vừa nói yếu ớt.
Triệu Yến Bình liếc hắn rồi đi ra khỏi Trịnh gia.
Đái Xương từ phía ngõ khác chạy tới, hóa ra Trương lão đầu vào núi đốn củi đã trở lại, lời khai giống trong hồ sơ, không có gì mới.
"Đại nhân, bên này thì sao?" Đái Xương vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
Triệu Yến Bình nghiêm mặt và dặn dò: "Theo ta đến nhà xác."
Sắc mặt Đái Xương suy sụp, hắn thật sự không muốn nhìn những cái xác cháy đen đó.
Không muốn cũng phải đi, Triệu Yến Bình bảo hắn lần lượt đẩy nắp của bảy cỗ quan tài ra, tiết lộ tình hình bên trong.
Trong ba quan tài đầu tiên, ngoại trừ xác chết còn có đồ vật xác nhận danh tính của ba người, Trương Phúc để lại mảnh vải chưa cháy phía sau lưng, lão thái thái để lại túi tiền màu xanh đậm bị rớt gần chỗ thi thể, nhi tử của Trịnh gia để lại khóa trường sinh bằng bạc bị rớt gần thi thể.
Bốn người phía sau trơ trụi không có gì.
Triệu Yến Bình đứng trước quan tài của nhi tử Trịnh gia, hỏi Đái Xương: "Nếu ngươi là hung thủ, ngươi giết người, ngươi có để ý quan phủ sẽ tìm thấy người này, hay điều tra danh tính người nọ không?"
Đái Xương gật đầu: "Chắc chắn rồi, có lẽ không ngủ được."
Triệu Yến Bình hỏi tiếp: "Nếu ngươi biết người chết thứ nhất còn một mảnh quần áo chưa đốt sạch, lần sau lại giết người khác, ngươi sẽ làm thế nào?"
Đái Xương nghĩ một lúc rồi nói: "Ta phải nhìn chằm chằm lâu hơn để xác định toàn bộ quần áo đã cháy hết."
Triệu Yến Bình chỉ về phía quan tài của lão thái thái: "Vậy ngươi biết người chết thứ hai làm rớt túi tiền ở gần đó, khi giết người thứ ba, ngươi sẽ làm gì?"
Đái Xương: "Đương nhiên sẽ kiểm tra cẩn thận..."
Nói một nửa, Đái Xương đột nhiên phản ứng, chỉ vào khóa trường sinh mà nhi tử Trịnh gia để lại, khiếp sợ nói: "Khóa trường sinh này là hung thủ cố ý để lại?"
Triệu Yến Bình gật đầu, trầm giọng nói: "Hung thủ rất thông minh. Ngươi thấy đó, bốn người sau đều bị thiêu sạch không để lại manh mối nào, khi giết nhi tử của Trịnh gia đã để lại đồ vật rõ ràng như vậy, cùng một sai lầm với vụ án thứ hai, chứng tỏ hắn cố ý để lại khóa trường sinh, cố ý để Trịnh Dũng nhận ra rằng người chết là con hắn."
Đái Xương vỗ tay thật lớn: "Hung thủ có thù với Trịnh gia!"