Trần Trường Sinh vẫn còn có chút chuyện không hiểu được.
Thiên Thư lăng đêm đó, tên tăng lữ đến từ dị đại lục kia cũng không phải là thân thể chân thật, mà là thông qua phương thức nào đó để lấy thần hồn trình diện.
Biệt Dạng Hồng gặp phải hai gã thiên sứ Thánh Quang đại lục rõ ràng là thật thể, bọn họ làm sao tới được?
Nếu như có thể thế dễ dàng thông hành giữa hai đại lục, vì sao trước kia người của Thánh Quang đại lục không xuất hiện?
Hắn nói ra vấn đề của mình với Biệt Dạng Hồng, lại hỏi đến năm đó di tộc vì sao có thể trốn sang Thánh Quang đại lục, là dùng phương pháp gì?
Mấu chốt hơn chính là, Ma tộc cùng Thánh Quang đại lục rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Biệt Dạng Hồng không đưa ra trả lời cụ thể, bởi vì hắn cũng không dám chắc suy đoán của mình có chính xác hay không, không muốn ảnh hưởng đến phán đoán của Trần Trường Sinh .
Hắn nói với Trần Trường Sinh: "Về những chuyện này, ngươi nên đi hỏi lão sư của ngươi."
Câu này không sai, Thương Hành Chu nhất định là người hiểu rõ Thánh Quang đại lục nhất trên thế giới này.
Hắn ở bên khe suối nhặt được Trần Trường Sinh, đuổi đi hoàng kim cự long, mời thần hồn của tăng lữ di tộc đi tới thế giới này để xuất thủ với Thiên Hải Thánh Hậu.
Mọi chuyện có liên quan tới Thánh Quang đại lục đều có bóng dáng hoặc là nói tham dự của hắn.
Mà chuyện này cũng có liên quan tới Trần Trường Sinh.
Hắn không biết nên nói điều gì.
Biệt Dạng Hồng nhìn hắn trịnh trọng nói: "Ngài phải cẩn thận một chút."
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn.
Ngày hôm trước cuộc chiến thần thánh kia, là Mục phu nhân cùng Ma tộc cực kỳ công khai vây giết nhằm vào tộc cường giả Nhân, đáng giá cảnh giác hơn chính là, chuyện này đã liên lụy tới dị tộc bên kia tinh không. Nhân tộc muốn đưa ra đáp trả mạnh mẽ nhất, Trần Trường Sinh làm Giáo Hoàng đương nhiên muốn gánh chịu trách nhiệm này, giống như trước cũng sẽ gặp phải áp lực rất lớn.
Mấu chốt nhất chính là hắn phải hiểu rõ Thương Hành Chu rốt cuộc nghĩ như thế nào .
Đây cũng là chuyện sau này, chuyện hiện tại hắn cần phải xử lý cũng đã rất nhiều.
Trần Trường Sinh nhìn Vô Cùng Bích một cái.
Vô Cùng Bích trừng mắt hung hăng nhìn lại.
Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, nói với Biệt Dạng Hồng: "Thật không muốn nói gì hay sao?"
Biệt Dạng Hồng lắc đầu.
Trần Trường Sinh lần nữa nhìn về Hiên Viên Phá đang hôn mê.
Hiên Viên Phá thân thể cực kỳ khôi ngô, hơn nữa khuôn mặt đầy râu, nhìn số tuổi có vẻ lớn, nhưng trên thực tế hắn là người nhỏ nhất của Quốc Giáo học viện.
Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục, Tô Mặc Ngu, Chiết Tụ đám người bình thời thích trêu ghẹo Hiên Viên Phá, cũng rất thương hắn.
Không biết lúc nào Hiên Viên Phá mới có thể tỉnh lại...
Trần Trường Sinh đi ra khỏi tiểu viện, dặn dò Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào con hẻm này một bước.
Đại chủ giáo thấp giọng vâng lời, không hỏi vấn đề ngu xuẩn là nếu như ai đó tới sẽ phải làm thế nào —— nếu bất luận kẻ nào cũng không được bước vào con hẻm này, như vậy cho dù là Bạch Đế cùng Mục phu nhân tới, hoặc giả là Thương Hành Chu cùng Hoàng Đế bệ hạ tới cũng không thể bước vào.
Cảm giác được đường phố Tùng Đinh có hơn mười đạo khí tức của cường giả cùng với khí tức Ly cung trận pháp vô cùng minh xác, Trần Trường Sinh yên tâm một chút.
Một tiếng hạc kêu, hắn cưỡi bạch hạc bay về phía không trung, mấy trăm thanh kiếm quanh tiểu viện cũng phá không bay đi.
Hắn biết bên kia không có chuyện gì, vẫn khó tránh khỏi có chút bận tâm cùng khẩn trương.
Cho nên hắn không chú ý tới bạch hạc trước khi rời đi nhìn miếu thiên thụ thị giả một cái, giống như đang xin chỉ thị của người nào đó...
Xác nhận Trần Trường Sinh đã rời đi, Vô Cùng Bích nhất thời khôi phục tinh thần, hướng về phía Biệt Dạng Hồng quát: "Đầu óc ngươi có vấn đề hay sao! Nếu như xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
Lời này nói chính là chuyện vừa rồi Biệt Dạng Hồng chỉ dùng một ngón tay, đã đem kinh nghiệm cùng trí tuệ cuộc chiến thần thánh kia truyền cho Trần Trường Sinh.
Đây là thủ đoạn truyền công bí truyền hơn bảy ngàn năm của Tây Lăng Vạn Thọ các, tên là Nhất Điểm Hồng.
Lão sư có thể dùng phương pháp này trực tiếp đem cảm ngộ tu hành truyền thụ cho đệ tử.
Loại đạo pháp này rất thần kỳ, nhưng cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ phải gánh chịu đạo pháp cắn trả.
Trước đây chỉ ở trước đại triêu thí hoặc là Chu viên mở ra, Tây Lăng Vạn Thọ các mới lựa chọn học sinh vô cùng ưu tú nhưng thiếu sót kinh nghiệm để thi triển đạo pháp này.
Nếu như muốn dùng loại đạo pháp này đem công lực cũng truyền cho hậu đại đệ tử, lại càng hung hiểm tới cực điểm, trên căn bản hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vô luận là người thi pháp hay là người nhận pháp. Bởi vì nguyên nhân này, bảy ngàn năm tới nay, chuyện như vậy chỉ phát sinh hai lần ở Tây Lăng Vạn Thọ các.
Nhìn ngón tay của Biệt Dạng Hồng điểm vào mi tâm Trần Trường Sinh, Vô Cùng Bích thật sự có chút bận tâm, lúc này tức giận cũng có chút đạo lý.
Biệt Dạng Hồng lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì.
Vô Cùng Bích chợt nhớ tới hai ngày nay hắn thường xuyên lẳng lặng nhìn mình nhưng không nói lời nào như thế, lại nghĩ tới hai năm gần nhất hắn thường xuyên lẳng lặng nhìn núi xa không nói lời nào như vậy, tiếp theo nhớ tới người đương thời nhìn hai vợ chồng mình nói những lời đó, còn có đám người dùng ánh mắt để biểu đạt, tỷ như Vương Phá... Nàng bỗng nhiên có chút hoảng hốt, bất an ngừng không nói nữa.
Biệt Dạng Hồng cùng nàng là vợ chồng nhiều năm, tự nhiên biết nàng đang suy nghĩ điều gì, khẽ mỉm cười, vuốt ve đầu của nàng.
Vô Cùng Bích càng thêm hoảng hốt, bởi vì Biệt Dạng Hồng gần đây mặc dù vẫn kính nàng hộ nàng, nhưng đã thời gian rất lâu chưa từng có động tác thân mật như vậy.
Vì giải quyết bất an trong lòng, nàng có chút khô khốc chuyển để tài, hỏi: "Tại sao không nói cho hắn biết Từ Hữu Dung đã tới?"
"Thánh Nữ không muốn hiện thân, cho thấy nàng không muốn để cho Trần Trường Sinh biết, ta tự nhiên không muốn nhiều lời."
Biệt Dạng Hồng suy nghĩ một chút, rồi chân thành nói với nàng: "Ngày sau ngươi hãy tôn kính Giáo Hoàng đại nhân cùng Thánh Nữ một chút."
Vô Cùng Bích căm tức nói: "Ta lười làm những chuyện giả tình giả nghĩa như thế, dù sao nể mặt ngươi bọn họ cũng sẽ không làm gì ta, chẳng lẽ ngươi định không đếm xỉa gì đến ta ư?"
Biệt Dạng Hồng không nói gì, chỉ khẽ thở dài một cái.
Vô Cùng Bích nghĩ tới động tác của hắn lúc trước, lần nữa bất an, lúng ta lúng túng nói: "Cùng lắm sau này ta sẽ đổi tính tình, giết người bớt đi."
Biệt Dạng Hồng vẫn không nói chuyện.
Vô Cùng Bích thần sắc trở nên khó nhìn, nói: "Chẳng lẽ ngươi định không đếm xỉa gì đến ta thật ư?"
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể là thật, vừa vội vừa tức, nước mắt chảy xuống, sau đó bắt đầu chửi ầm lên.
Đối với Biệt Dạng Hồng mà nói, chút ít nội dung nàng mắng thật sự không có điều gì mới mẻ, lăn qua lộn lại chính là mấy câu lão gia hỏa không có lương tâm, thư sinh nghèo vong ân phụ nghĩa, năm đó nếu như không có ta, như thế nào như thế nào, song thời điểm ở hắn thật sự nổi giận...
Vô Cùng Bích chảy nước mắt nói: "Hiện tại ta không còn tay, ngay cả con cũng không còn nữa, nếu ngươi bỏ rơi ta, ta phải làm sao bây giờ a?"
Biệt Dạng Hồng thở dài, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, tránh cho nàng khóc quá mà ảnh hưởng vết thương.
Nàng tính tình chính là như vậy, hắn vẫn biết, thủy chung không có cách nào.
Không biết qua thời gian bao lâu, Vô Cùng Bích mắng khóc mệt mỏi, tựa vào ngực của hắn ngủ thật say.
Cho dù đang ngủ, tay trái của nàng vẫn nắm lấy cổ áo của hắn, tựa như sợ hắn sẽ lặng lẽ rời đi.
Biệt Dạng Hồng không ngủ, lẳng lặng nhìn mặt của nàng, không biết suy nghĩ điều gì...
Mây mù trong dãy núi đã tan biến.
Nơi xa dưới vách núi mơ hồ truyền đến tiếng sóng.
Trần Trường Sinh từ trên bạch hạc đi xuống, đi tới phía trước.
Phía trước là một gốc thiên thụ cao vút trong mây.
Gốc cây có một đại động.
Bên trong có phòng nhỏ.
Một vị thiếu nữ áo đen lẳng lặng đứng ở trước phòng.