"Lúc ấy tại sao ngươi muốn xông tới?"
"Bởi vì sợ ngươi bị chậu hoa làm bị thương."
"Cho dù lúc ấy ngươi ở sâu trong cung, một khi bị người phát hiện, sẽ gây ra phiền toái rất lớn?"
"Ta chưa kịp nghĩ."
"Cho dù lúc ấy ngươi vội vã đi Vị Ương cung để tham gia Thanh Đằng yến, lấy ra hôn thư phá hư Thu Sơn gia cầu hôn?"
"Ta không nghĩ nhiều như vậy."
"Ba con tùng thử."
"Cái gì?"
Thiên Thư lăng đỉnh bị bao phủ trong mưa sa.
Thanh âm Trần Trường Sinh cùng Thiên Hải Thánh Hậu nói chuyện với nhau không bị tiếng mưa rơi bao phủ.
Hắn không rõ nàng nói những lời này có ý gì, ba con tùng thử?
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn con tùng thử dần dần biến mất ở trong mưa, trầm mặc thời gian rất lâu.
Thời điểm nàng lần đầu tiên nhìn thấy Trần Trường Sinh, có một con tùng thử.
Mới vừa rồi ở Quốc Giáo học viện, có một con tùng thử.
Lúc này còn có một con tùng thử.
Thời điểm nhìn thấy con tùng thử đầu tiên, hắn đang đứng ở trong tình trạng rất phiền toái, nhưng lại liều mạng lao đến cứu người.
Thời điểm nhìn thấy con tùng thử thứ hai, hắn đang đứng ở trong tình trạng rất nguy hiểm, lại chỉ muốn cầu nàng bỏ qua cho Lưu Thanh cùng các Ly cung giáo sĩ, hoàn toàn bỏ qua thứ gọi là quật cường cùng kiêu ngạo.
Thời điểm nhìn thấy con tùng thử thứ ba, hắn đang đứng ở trong tình trạng rất tuyệt vọng, sắp sửa bị nàng giết chết, nhưng bởi vì nàng nói câu nói kia, rất chân thành nói với nàng một tiếng cám ơn.
Đây rốt cuộc là một thanh niên như thế nào.
Trên mặt Thiên Hải Thánh Hậu hiện ra cảm xúc cực kỳ phức tạp, có chút giễu cợt, có chút khinh thường, có chút tức giận, có chút chán ghét, cuối cùng hóa thành một mảnh hờ hững.
"Lòng dạ đàn bà như thế, cùng phụ thân ngươi cũng có chút ít tương tự, ta làm sao lại sinh một đứa con trai vô dụng như ngươi?"
Nói xong câu đó, thần sắc xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ run sợ, sau đó nhanh chóng hóa thành sát ý khó có thể tưởng tượng.
Không có bất kỳ lời nói , không có bất kỳ báo trước, nàng thậm chí nhìn cũng không có nhìn hắn một cái, giơ tay phải lên đánh về phía đỉnh đầu của hắn.
Tay phải của nàng ở trong đêm đen mang theo một đạo quỹ tích tựa như tia chớp, như một ngọn núi ập xuống.
Kinh đô trong bóng đêm vang lên vô số tiếng kinh hô, tâm tình riêng của mình bất đồng, nhưng giống như trước đều có khiếp sợ.
Không có ai đến, nàng cứ như vậy mà xuất thủ.
Oanh!
Đỉnh Thiên Thư lăng phảng phất vang lên một tiếng sấm.
Vô số tia chớp sáng lên, sau đó rơi vào trên Thiên Thư lăng.
Mưa sa như rót, bóng đêm như mực, bị tia chớp thỉnh thoảng rơi xuống xé rách, chiếu sáng, hiện ra hình ảnh sáng tối vô định.
Thiên Hải Thánh Hậu đón bão táp mà đứng.
Tay phải của nàng rơi vào trên đỉnh đầu Trần Trường Sinh.
Một đạo lực lượng cường đại mà kinh khủng cùng một đạo khí tức thần thánh mà tuyệt diệu, cơ hồ đồng thời xuất hiện trong thiên địa.
Đạo lực lượng này đến từ thân thể Thiên Hải Thánh Hậu.
Đạo khí tức này đến từ Thiên Thư lăng dưới chân nàng, thậm chí là toàn bộ thế giới.
Đây là lực lượng cùng khí tức cao nhất trong thiên địa, tạo thành vô số dị tượng, cuồng phong bạo vũ lôi điện nổ vang.
Đạo lực lượng cùng đạo khí tức kia gặp nhau ở trong thân thể của nàng, sau đó thông qua tay phải của nàng tiến vào thân thể Trần Trường Sinh.
Gió lốc đã tới.
Trong nháy mắt, trong cơ thể Trần Trường Sinh bảy mươi sợi kinh mạch gãy lìa bị chèn ép tới nát bấy, ba trăm sáu mươi lăm khí khiếu cũng tan nát, mặt ngoài phủ tạng lún xuống, máu tươi ở trong người tuôn trào.
Ở trong góc kinh mạch gãy lìa và sâu trong khí khiếu còn sót lại tinh huy, cũng không cách nào tránh thoát cơn gió lốc này, bị bức ra ngoài toàn bộ.
Vô số mảnh tinh quang như phấn vụn từ sâu trong thân thể của hắn đi tới ngoài mặt da, xuyên thấu qua đạo bào ướt đẫm, tản ra quang huy đáng thương mà lạnh nhạt.
Mưa sa dù mãnh liệt đến thế nào, cũng không cách nào cuốn trôi đi tinh huy.
Gió bão dù tàn sát bừa bãi như thế nào, cũng không cách nào bao phủ tiếng hét thống khổ của hắn.
Một lát sau, tinh thần cùng ý chí của hắn bị trận gió lốc này chèn ép tới nát bấy, cũng không cách nào tiếp nhận được, thống khổ hô thành tiếng!
Tiếng hét của hắn xuyên thấu gió bão mưa sa, truyền khắp cả tòa Thiên Thư lăng, sau đó truyền đi tới chỗ xa hơn.
Bên trong có vô số đau đớn, khàn khàn mà xé rách, giống như là ấu thú tuyệt vọng kêu cứu lần cuối, làm cho người ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tất cả mọi người nghe được tiếng hét của hắn, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc cùng tình cảnh của hắn lúc này, vô luận là địch hay là bạn, đều có vọng động muốn rơi lệ...
Dư Nhân vẫn luôn ở Thiên Thư lăng.
Hắn đang xem bia.
Thời điểm các đại nhân vật cùng các cường giả tuyệt thế cách hơn mười dặm thậm chí mấy ngàn dặm nói chuyện với nhau, dân chúng trong kinh đô đều không thể nghe được, hắn tự nhiên cũng không nghe được.
Trong bầu trời đêm có mưa đổ xuống, hắn chống quải trượng đi vào trong bia lư, mượn mái hiên để tránh mưa, tiếp tục xem đường nét trên tấm bia.
Mưa gió đột nhiên gào thét, bóng đêm càng thêm thâm trầm, hắn tiếp tục đi vào trong bia lư, không cách nào nhìn thấy gì cả, liền lấy tay đi sờ đường nét trên tấm bia đá.
Mưa gió dù dữ dằn như thế nào đều không thể ảnh hưởng đến tâm tình xem bia của hắn.
Thỉnh thoảng có tia chớp chiếu sáng mặt bia, cũng không thể khiến hắn từ tinh thần thế giới xem bia tỉnh lại.
Cho đến đạo tiếng hét thống khổ kia truyền khắp cả Thiên Thư lăng, truyền đến tòa bia lư này, rơi vào trong tai của hắn.
Dư Nhân như bị sét đánh, sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt.
Bởi vì hắn nhận ra, đây là tiếng hét của sư đệ.
Hắn từ tiếng hét này nghe ra sư đệ hiện tại rất thống khổ, rất tuyệt vọng.
Hắn xoay người nhìn lại địa phương mà tiếng hét kia vang lên.
Hắn hiện tại đã tại chỗ vô cùng cao trên Thiên Thư lăng, nhưng chỗ kia cao hơn, rất có thể chính là đỉnh Thiên Thư lăng.
Hắn không còn kịp nghĩ gì, hướng về bên kia khập khễnh chạy tới.
Quải trượng đã theo hắn hai mươi năm, lẳng lặng nằm ở bia lư, chờ hắn trở về.
Thiên Thư lăng càng đi lên, địa thế càng cao chót vót, càng khó leo, hơn nữa khắp nơi đều có bụi cây, mưa sa làm cho núi đá vô cùng trơn trợt, sơn dã khắp nơi đều có bùn lầy, lại càng tăng thêm khó khăn.
Chớ đừng nói chi tới việc hắn vốn chính là một người đi đứng bất tiện.
Hắn cũng không để tâm những điều này, lấy tay nắm khe đá, dùng chân đạp đi mặt đất cùng rễ câ tràn đầy nước bùn y, liều mạng bò về phía đỉnh núi.
Hắn chỉ có một tay, chân của hắn có chút biến dạng.
Tay của hắn rất nhanh đã rách, có móng tay bị bật ra.
Chân của hắn cũng rất nhanh đã bị thương.
Trên con đường hắn leo qua, khắp nơi đều là vết máu, chẳng qua rất nhanh đã bị mưa sa rửa sạch.
Hắn hẳn là rất đau, nhưng hắn không cảm giác được.
Hắn làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng hắn không ý thức tới.
Bởi vì tiếng hét của sư đệ còn đang quanh quẩn trên núi, hắn chỉ biết sư đệ hiện tại rất đau, rất nguy hiểm.
Đột nhiên, Dư Nhân dừng động tác.
Bão táp bỗng nhiên ngừng lại, cũng không còn tia chớp từ trên trời rơi xuống.
Tiếng hét cũng đã biến mất.
Cả Thiên Thư lăng, cả thiên địa, không có một chút thanh âm, an tĩnh cho đến tĩnh mịch.
Ngọn núi này phảng phất biến thành một tòa lăng mộ chân chính.
Trong lòng của hắn sinh ra rất nhiều sợ hãi, cảm thấy rất hàn lãnh.
Hắn nhìn đỉnh Thiên Thư lăng, thống khổ hô mấy tiếng.
Hắn nói không thành lời, chính là tiếng hô đều có chút quái dị, a a a a, giống như đứa bé.
Giống như một hài tử đang vội vã, đang ủy khuất.
Sau đó hắn biến mất trên mặt nước bùn hoặc là nước mắt, tiếp tục bò lên đỉnh núi...
Trần Trường Sinh lẳng lặng nằm trên mặt đất, cả người ướt đẫm, nhắm chặt hai mắt, cũng không hề đụng đậy.
Từ trong thân thể của hắn bay ra chút ít tinh mảnh, không cách nào bị mưa sa xóa đi, lúc này lại theo gió đêm dần dần tan biến, quy về vô phủ.
Mưa tạnh mây bay, tinh quang như mặt nước rơi vào đỉnh núi.
Thiên Hải Thánh Hậu chắp hai tay, nhìn bầu trời đêm đầy sao, trầm mặc không nói.
Nàng đứng trước người của hắn, chặn lại tinh quang, cũng chặn lại vận mệnh sau bầu trời sao.
"Sau này không nên tiếp tục những cử động không giải thích được nữa."
Thanh âm Thiên Hải Thánh Hậu có chút mỏi mệt , đây không phải là chuyện thường tình.
Đỉnh núi chỉ có nàng cùng Trần Trường Sinh hai người.
Trần Trường Sinh đã chết.
Nàng đang nói chuyện với ai?
Trần Trường Sinh mở mắt, tỉnh lại.
Sắc mặt hắn tái nhợt, suy yếu vô cùng, không ngừng ho ra nước mưa.
Hắn nhìn bóng lưng của nàng, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: "Cảm ơn ngươi."
Thiên Hải Thánh Hậu không quay đầu lại, nói: "Không cần khách khí."