Chỉ có điều đúng như Đường Tam Thập Lục đã nói trong cuộc Đại Triều Thí, Trần Trường Sinh và Chiết Tụ đều ăn cơm hết sức chậm rãi. Vì thế nên khi hai người bọn họ vẫn còn đang ăn bát cơm thứ nhất thì người đàn ông đó đã ăn xong bốn bát cơm rồi, y đã hạ đũa xuống bàn.
Trần Trường Sinh rót chén trà đưa cho y.
Chiết Tụ lặng thinh nhìn hắn một cái.
Người đàn ông đó nhấp một ngụm trà, no nê xoa xoa cái bụng, phát ra những tiếng ợ hơi mất lịch sự.
Ba người đó trước sau không nói một câu nào, bữa cơm đó thật yên tĩnh, không khí rất kỳ lạ quái dị.
Trần Trường Sinh và Chiết Tụ dường như cùng ăn cơm một lúc, Chiết Tụ đứng dậy, bắt đầu thu dọn, đun nước rửa bát. Trần Trường Sinh thấy vậy thì nghĩ một lát, cũng chẳng tranh việc với y làm gì. Hắn đi rót hai chén trà.
Sau khi Chiết Tụ rửa sạch bát đũa xong thì bèn lau tay vào vạt áo trước, rồi ngồi xuống bàn, nâng chén trà của mình lên và uống cạn. Sau đó y nhìn Trần Trường Sinh và nói:
- Ngươi còn nợ ta món đồ.
Khi Chiết Tụ nói câu đó, y không nhìn người đàn ông đang ngồi một bên, khẽ nhắm mắt kia đến một cái, dường như người đó không hề tồn tại vậy.
Trần Trường Sinh đáp lại:
- Ta biết, mấy ngày nay ta vẫn cứ mãi ở trong Quốc Giáo Học Viện đợi ngươi tới lấy.
- Tiền đã đủ rồi, Đường Đường ra giá rất hậu hĩnh.
Chiết Tụ nhìn chút nước trà còn xót lại trong chén, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ta cần ngươi giúp một việc.
Trần Trường Sinh nói:
- Ngươi nói thử xem, nếu như ta có thể làm được thì ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Khi diễn ra các cuộc đối chiến trong Đại Triều Thí, Đường Tam Thập Lục đại diện cho Quốc Giáo Học Viện đã có một giao kèo với tên thiếu niên Lang tộc này. Trong quá trình chiến đấu kể từ sau đó, Chiết Tụ vẫn luôn kiên định chấp hành giao kèo đó, đặc biệt là trong trận chiến đấu khốc liệt đến độ long trời lở đất với Cẩu Hàn Thực. Trần Trường Sinh có thể nắm giữ được danh hiệu đầu bảng, công lớn thuộc về y.
Chiết Tụ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, mặt không một chút cảm xúc, y nói:
- Kinh mạch của ta có chút vấn đề.
Trần Trường Sinh kỳ thực đã đoán được Chiết Tụ muốn hắn giúp y chuyện gì nên khi nghe thấy vậy thì cũng không ngạc nhiên, hắn hỏi lại:
- Có thật ngươi nghĩ rằng ta có thể giúp được ngươi hay không?
- Ngươi có thể giúp được Lạc Lạc Điện hạ thì cũng có khả năng giúp được ta, tuy đó chỉ là khả năng có thể làm được.
Chiết Tụ đáp lại.
Yêu tộc và con người khi kết hôn với nhau, sinh ra thế hệ sau thì kinh mạch của đứa con chắc chắn sẽ có một chút vấn đề. Có khả năng sẽ sinh ra một thiên tài, nhưng cũng có khả năng lớn sẽ sinh ra một phế vật. Hơn nữa ngay cả một đứa con có huyết mạch thiên phú tốt đi chăng nữa thì cơ thể của nó cũng sẽ luôn ẩn chứa những mối nguy hiểm nhất định. Trường hợp của Lạc Lạc là vì hệ thống huyết mạch của phụ mẫu nàng quá mạnh, nên vấn đề của Lạc Lạc được giải quyết một cách đơn giản và nhanh chóng hơn. Còn Chiết Tụ thì lại không có được vận may đó.
Những vấn đề kinh mạch không những ảnh hưởng đến việc tu hành của y mà đáng sợ hơn hết là nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trí của Chiết Tụ, thậm chí là đe dọa đến sinh mạng của y.
- Khi phát bệnh sẽ rất đau đớn, trong trường hợp nghiêm trọng nhất sẽ khiến cho ta mất đi lý trí, nói một cách chính xác là sẽ khiến cho ta phát điên. Ta không biết được bản thân mình sau khi phát điên thì sẽ làm những gì, có thể sẽ giết người bừa bãi. Nếu không thì những người trong tộc đã không vứt bỏ ta từ nhỏ như vậy.
Chiết Tụ hờ hững nói, dường như y đang kể lại câu chuyện của người khác vậy, gương mặt không một chút biểu cảm.
Lúc này Trần Trường Sinh mới hiểu được vì sao lúc ở bên ngoài hàng rào Chiếu Tụ lại nói rằng: Sống tỉnh tảo hoặc chết một cách tỉnh táo mới là việc quan trọng nhất.
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Khả năng lớn nhất là có thể sẽ xảy ra một số vấn đề khi nối liền tiềm thức và kinh mạch, sẽ có thể xảy ra một số dị dạng.
Vì chính bản thân mình cũng bị kinh mạch đứt lìa nên Trần Trường Sinh luôn tìm kiếm những kiến thức có liên quan đến vấn đề này trong tất cả những kho sách mà hắn được đọc, tiến hành nghiên cứu vấn đề này trong một thời gian dài. Nói đến các vấn đề kinh mạch, có rất ít người thông thạo được hơn hắn. Sau này khi ở trong Quốc Giáo Học Viện, Trần Trường Sinh đã chỉ đạo hướng dẫn cho Lạc Lạc và Hiên Viên Phá thực hiện chữa bệnh nên kinh nghiệm thực tế của hắn lại càng phong phú hơn bất cứ ai. Lúc này khi nghe Chiết Tụ thuật lại tình hình của y thì Trần Trường Sinh bèn nhanh chóng xác nhận được vấn đề của sự việc nằm ở đâu.
Chiết Tụ không hề bị kích động khi cảm thấy không còn chút hy vọng nào, gương mặt y vẫn không một chút biểu cảm nào, nói đoạn:
- Thiên Cơ Các cũng nói như vậy đó.
Trần Trường Sinh nhìn y, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Ngươi muốn chữa trị tới mức độ nào?
- Chữa trị để có thể sống lâu hơn một chút thì đương nhiên là tốt nhất rồi. Nếu như không thể làm được đến như vậy thì chí ít cũng đảm bảo cho bản thân ta có thể tỉnh táo, sống một cách tỉnh táo và chết một cách tỉnh táo. Chỉ cần để cho đầu óc của ta tỉnh táo là được.
Chiết Tụ nhìn vào mắt hắn và nói:
- Ta không muốn sống mà không biết thứ gì hết, sống như một xác chết, không biết bản thân mình sống vì cái gì, sống như một con chó vậy.
Chiết Tụ là một con sói cô độc và kiêu ngạo, đường xa vạn dặm cũng chỉ ăn thịt chứ không như giống chó ăn thứ bẩn thỉu của mình thải ra.
- Ta không đảm bảo được bất cứ điều gì, nhưng ta sẽ nỗ lực tìm cách để chữa trị cho ngươi.
Trần Trường Sinh nói đoạn, rồi sau đó giương tay ra bắt mạch cho Chiết Tụ.
Hai ngón tay chỏ và ngón giữa của Trần Trường Sinh khép lại với nhau tựa như hai thanh kiếm so lệch nhau, nhẹ nhàng đặt lên huyệt của Chiết Tụ tựa như một thứ binh khí đặt lên trên giá đỡ vậy, trông dáng vẻ rất tùy ý nhưng kỳ thực thì rất chắc chắn.
Thình thịch thình thịch, tiếng mạch đập từng hồi được truyền tới từ ngón tay. Trần Trường Sinh phát hiện ra tình hình của tên thiếu niên Lang tộc này cũng giống như của Lạc Lạc, tim đập rất nhanh tựa như tiếng trống đánh trận, không ngừng đập mạnh liên hồi. Lớp da bên trên đang rung lên từng co giãn từng hồi dưới sức đập đó khiến cho tay của Trần Trường Sinh còn cảm thấy tê dại đi.
Đột nhiên có một luồng sức mạnh trong huyệt của Chiết Tụ bộc phát ra. Nguồn sức mạnh đó không đến mức độ quá sắc bén, nó mạnh mẽ tựa như sóng lớn vỗ ngoài biển khơi, và ngọn sóng đó lại đến vô cùng bất ngờ đường đột, nhấm chìm tất cả những phiến đá ven bờ. Trần Trường Sinh không có bất cứ một sự chuẩn bị nào về việc này nên hai ngón tay của hắn đã bị tác động đến mức bật nẩy lên.
Trần Trường Sinh kinh ngạc nhìn về phía Chiết Tụ. Gương mặt của y vẫn không hề có bất cứ một biểu hiện nào, rất hờ hững, nhưng có một tình tiết đã thay đổi - tia sáng trong đồng tử của y đã trở nên ảm đạm đi rất nhiều.
Chuyện này là sao?