Chương 90

Cô vợ bưu hãn thập niên 80

Thư Vu Thả 15-11-2023 15:59:18

"Ngưu Ngưu ngoan ngoãn chờ ở nhà bà ngoại được không?" Từ Hương Quyên muốn chạy, cô xoay người cái Ngưu Ngưu đã gọi mẹ, sợ mẹ đi mất. "Mẹ!" Ngưu Ngưu không cho mẹ đi, duỗi tay muốn mẹ bế. Ngô Thải Phượng: "Thôi để mẹ đi theo luôn cho rồi, mẹ bế Ngưu Ngưu cho." Từ Hương Quyên: "Mẹ, con phải đi mấy bận lận, Ngưu Ngưu đi theo một đường cũng không được." Từ Căn Sinh: "Có thể cho Ngưu Ngưu đến chỗ Tiểu Chu trước được không?" Rốt cuộc trường con rể ở gần đó, Từ Căn Sinh cảm thấy chăm con hẳn là còn xem như thuận tiện. Từ Hương Quyên không quá tán đồng, "Ba, A Ninh phải dạy học nữa, làm sao có thời giờ trông Ngưu Ngưu." Ngô Thải Phượng: "Ngưu Ngưu lại không ồn ào, có thể đi theo mà." Từ Hương Quyên: "Thôi bỏ đi mẹ, con đưa nhiều thêm mấy bận, mẹ chăm Ngưu Ngưu giùm con là được." Muốn ngồi xe ba bánh, Ngưu Ngưu hưng phấn lắm, vẫn luôn kêu to cười to, Ngô Thải Phượng cũng không quản được đứa nhỏ. Tới nơi rồi, Từ Hương Quyên dọn đồ, Ngưu Ngưu thì để bà ngoại bế. Ngô Thải Phượng: "Quyên, chừng nào sửa sang lại đây?" Một đống bàn ghế chưa sửa sang lại trông vẫn là rất loạn. Từ Hương Quyên: "Chờ dọn xong liền bắt đầu sửa sang lại, mẹ, giờ chúng ta về trước đi." Ngưu Ngưu: "Mẹ." Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu, chúng ta về nhà." Ngô Thải Phượng: "Qua lại thiệt là lăn lộn, nếu không phải máy kéo nhà Ái Quốc đã cho mượn rồi, còn có thể mượn máy kéo nhà ổng nữa." Ngưu Ngưu nói chen vào gọi mẹ, "Mẹ." Từ Hương Quyên đón lấy Ngưu Ngưu đòi mẹ bế: "Máy kéo nhà chú Ái Quốc vĩnh viễn không thấy bóng dáng, vẫn là đừng nghĩ, xe ba bánh nhà ta còn có thể ứng phó được." Chỉ cần không sợ phiền toái, đạp ba bánh vận nhiều mấy bận không sao cả, lại không phải tự mình khiêng đồ qua đây, thấy đủ rồi. Chu Trình Ninh dạy xong hai tiết, sáng nay đã hết tiết rồi, tới tiệm cơm nhỏ nhìn một cái, vừa khéo gặp được vợ chuẩn bị đi, còn nhìn thấy Ngưu Ngưu: "Quyên, sao Ngưu Ngưu lại tới đây?" Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu một hai đòi đi theo, em cũng không có cách nào, chờ lát nữa còn phải dẫn con qua lại." Chu Trình Ninh: "Quyên, để anh đạp mấy chuyến cho, em ở lại đây đi, sáng nay anh đã dạy 2 tiết rồi, chiều mới có tiết nữa, giữa giờ đều trống." "Có trống hay không cũng là anh trông Ngưu Ngưu, em với mẹ về trước, anh cũng không biết phải dọn cái gì." Từ Hương Quyên đưa Ngưu Ngưu cho Chu Trình Ninh. Cô cảm thấy ông chồng nhà cô không rõ ràng bằng cô, lại còn phải đi làm ở trường nữa, đang lúc đi làm mà thời gian dài không có mặt, tóm lại ảnh hưởng không tốt. Cứ việc mang con tới văn phòng cũng có ảnh hưởng không quá tốt. "Ba." Ngưu Ngưu dán cái tay béo nhỏ ngoài miệng ba, chào hỏi với ba. Từ Hương Quyên: "A Ninh, sáng em lại đến một chuyến nữa, cỡ 11 giờ, đến lúc đó không trông Ngưu Ngưu được, anh trực tiếp mang lại đây." Chu Trình Ninh: "Quyên, vậy anh mang Ngưu Ngưu đến văn phòng." Từ Hương Quyên: "Chờ lát nữa về em sẽ mang cơm cho Ngưu Ngưu, con nó đói thì anh liền dẫn con đi một chút, để dời lực chú ý của nó." Chu Trình Ninh: "Ừ, Quyên em lái xe cẩn thận." Mẹ mình đã ngồi vào thân xe, Từ Hương Quyên cưỡi lên ba bánh, "Em sẽ cẩn thận, em với mẹ đi trước đây." Ngưu Ngưu vốn đang không cảm thấy gì, chờ mẹ đạp đi xa rồi, mới nhắc ba vẫn đang không nhúc nhích đuổi kịp. Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu xoay người đi trường học. Ngưu Ngưu gọi mẹ, muốn ba đuổi kịp mẹ, còn vẫn luôn quay đầu nhìn về phía mẹ rời đi. "Ngưu Ngưu, ba dẫn con đến trường, 11 giờ mẹ liền tới đây." Chu Trình Ninh chỉnh lại tư thế bế Ngưu Ngưu, để tầm mắt Ngưu Ngưu quay lại về phía trước. Có ba ở đây, liền có mẹ ở đây, Ngưu Ngưu gọi được một chốc liền không gọi nữa, để mặc ba bế. Ngưu Ngưu: "Ba, mẹ." "Rất mau là mẹ tới rồi, ba cũng đang đợi mẹ, Ngưu Ngưu đừng nóng vội." Tiếp đây Chu Trình Ninh trống tiết, nên cũng không sốt ruột, cho nên anh đi bộ, lúc này bế Ngưu Ngưu không nhanh không chậm mà đi bộ đến trường. Lưu Lương Trĩ đến phòng nước ấm thêm nước ấm, trên tay bưng vại tráng men, mới ra khỏi phòng nước ấm liền thấy hai cha con Chu Trình Ninh, "Sao thầy Chu ra ngoài một chuyến lại mang con trai đến đây?" Chu Trình Ninh: "Thầy Lưu, nhà tôi mở tiệm cơm nhỏ ở gần đây, gần đây đang dọn đồ, Ngưu Ngưu tỉnh lại cứ quậy đòi lại đây với mẹ, giờ theo lại đây cùng vợ tôi lại khá bận rộn, nên bảo tôi trông con trước." Ngưu Ngưu chưa từng tới trung học, đôi mắt to một chốc nhìn chỗ này, một chốc ngó chỗ kia, sau đó lại vỗ vỗ bả vai ba, gọi mẹ. Chu Trình Ninh không biết đã lặp lại mấy lần, "Một lát nữa ba dẫn Ngưu Ngưu đi tìm mẹ." Lưu Lương Trĩ không thể tưởng tượng, "Tiệm cơm nhỏ đã chạy đến trấn trên rồi? Khi nào đó phải đi ăn mới được, trước đó ăn một bữa ở nhà thầy Chu còn nhớ thương đâu." Cũng quá nhanh, vợ thầy Chu thật đúng là phái hành động. Chu Trình Ninh: "Nhà bọn tôi trước mắt còn chưa bán mấy cái đó, trước mắt đây bán bánh bao màn thầu, mấy món xào và lẩu cay, lẩu cay là tự mình chọn đồ ăn, bọn tôi nấu chín cho... Đến lúc thầy Lưu tới rồi tôi nói cho, tôi có thể giới thiệu, đúng rồi, về sau nhà bọn tôi mở tiệm cơm nhỏ ở trấn trên, trưa nay tôi liền không đi nhà ăn với mọi người, trưa nay trực tiếp đi tiệm cơm nhỏ luôn." Vợ cũng không cần đặc biệt chuẩn bị cơm hộp trước cho anh. Lưu Lương Trĩ: "Thật là hâm mộ thầy Chu cậu nha, mỗi ngày có thể đi ăn tiệm." Chu Trình Ninh: "Đồ ăn vẫn là giống với thường ngày mang đến trường, chẳng qua là đổi chỗ ăn, rốt cuộc giờ cơm trưa nhiều người đến ăn, giờ cơm tôi phải làm việc giúp vợ." "Cũng phải, thầy Chu cậu là đi làm việc." Nghe thấy làm việc, Lưu Lương Trĩ không hâm mộ như vậy nữa. Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, nếu giờ nghỉ còn phải làm việc, anh ấy không vui đâu à nha. Chu Trình Ninh và Lưu Lương Trĩ cùng nhau đi vào văn phòng, Ngưu Ngưu đã bị hoa bên cạnh cửa sổ kế bên bàn làm việc của cô Hách Mạn hấp dẫn, muốn đi sờ hoa. Hách Mạn vốn là muốn dạy một năm rồi đi, nhưng không đuổi kịp thời điểm tốt, hiệu trưởng hy vọng cô ấy có thể dạy một học kỳ nữa, dạy xong lứa học sinh này lại rời đi, cô ấy còn làm chủ nhiệm lớp nữa, cho nên dứt khoát dạy hết lứa này lại đi. Tiết tiếp theo sắp tới rồi, cầm tài liệu giảng dạy lên, Hách Mạn không chú ý tới hỗ động giữa cha con Chu Trình Ninh, rời khỏi văn phòng đi dạy. Sau khi nhìn thấy vợ thầy Chu, Hách Mạn còn cảm thấy hai người này thật đúng là một đôi trời đất tạo nên. Thầy Chu trừ bỏ đi dạy, lúc khác đều ngơ ra đó, vợ thầy Chu nhìn khá là khôn khéo, mà khôn khéo cũng hình dung không quá xác thực, tóm lại là không có khả năng ngốc như thầy Chu vậy. Người lớn nhà bọn họ cô ấy chả thế nào để ý, chỉ là Qua Qua đứa bé có địch ý với cô đây, mỗi lần ở văn phòng thấy cô ấy đều vờ như không nhìn thấy cô vậy, đối với các giáo viên khác thì thật lại có lễ phép, đều được các thầy cô khen là đứa bé ngoan, đứa bé thông minh, áo bông nhỏ. Nhưng cô lại không cho là thế, cảm thấy về sau Qua Qua trưởng thành, trước mặt một bộ, sau lưng lại một bộ hành vi khác, chắc chắn càng thêm nghiêm trọng. Cô ấy cũng mặc kệ đứa nhỏ như thế này, nó coi cô như không tồn tại, vậy cô cũng coi đứa bé đó như không tồn tại là xong. Chu Trình Ninh phát hiện Ngưu Ngưu bị hoa hấp dẫn, nên vào lúc nhóc kêu lên, cái ngón tay ú nần bé nhỏ chỉ về phía hoa ấy, liền chạy nhanh bế Ngưu Ngưu đến chỗ của chính anh. Trong văn phòng chỉ có cô Hách Mạn trồng hoa, đứa nhỏ nhìn thấy hoa đều nhịn không được mà bị hấp dẫn. Sơn trà trong sân nhà ba mẹ Ngưu Ngưu thấy nở hoa còn sẽ xem trọng kìa, hái không ít hoa. Ngưu Ngưu còn muốn kêu, Chu Trình Ninh liền nói kêu nữa liền không dẫn Ngưu Ngưu đi tìm mẹ. Nói đến mẹ, Ngưu Ngưu rốt cuộc không có quấn lấy đòi sờ hoa nữa. Hách Mạn đi dạy rồi, Chu Trình Ninh mới bắt đầu nhỏ giọng giáo dục Ngưu Ngưu. Đồ của mình thì bảo quản cho tốt, đồ của người khác thì đừng đụng. "Thầy Tôn, dạy quá giờ về rồi à?" Lưu Lương Trĩ nhìn thấy Tôn Huy trở về, trêu ghẹo một tiếng. Tôn Huy: "Trò nó hỏi chuyện, ngẫu nhiên dạy quá giờ mà thôi, đám học trò cứ loạn oán giận tôi dạy quá giờ... Ai da, thầy Chu sao lại mang Ngưu Ngưu đến vậy?" "Ngao a." Ngưu Ngưu nghe được có người gọi nhóc, bèn nhìn về phía cái chú gọi nhóc, không để ý tới ba đang làm ràm. Chu Trình Ninh lại nói lời đã nói với thầy Lưu cho thầy Tôn lần nữa. Ba nói xong, cái tay ú nù bé nhỏ của Ngưu Ngưu vỗ vỗ miệng ba, "Mẹ." Chu Trình Ninh: "Nói với con bao nhiêu lần rồi, chờ lát nữa đi tìm mẹ, tiểu nam tử hán không thể tìm mẹ cả ngày, chị con cũng không gọi mẹ giống con vậy." Miệng Qua Qua tuy hơi xấu tí, nhưng không có phiền như Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu cả ngày chỉ biết lặp lại, người lớn nói thế nào nhóc cũng nghe không hiểu. Tôn Huy: "Thầy Chu, cậu dẫn Ngưu Ngưu đi ra ngoài chút đi, đỡ cho bé nó rảnh quá, chỉ biết gọi mẹ." Vợ cũng từng nói dẫn Ngưu Ngưu đi đường một chút sẽ đỡ hơn, Chu Trình Ninh có băn khoăn của mình: "Thầy Tôn, tôi chờ được tầm tầm rồi lại dẫn Ngưu Ngưu ra ngoài đi, giờ còn phải chờ trong văn phòng chút đã, bên ngoài có hơi lạnh, tôi sợ con nó bị bệnh." Em bé yếu như Ngưu Ngưu vậy, sinh bệnh liền phiền toái. Lưu Lương Trĩ: "Thầy Chu cậu lấy cuốn vở cho cháu nó chơi, như vậy có thể dời đi lực chú ý của bé." Chu Trình Ninh tìm ra một cuốn vở cũ tràn ngập ghi chép, "Được rồi thầy Lưu, tôi liền lấy cuốn vở." Cuốn vở này đã dùng hết rồi, ghi chép bên trong cũng là từ hồi trẻ, không cần nữa, có thể cho Ngưu Ngưu chơi. Vở mới hoặc là nửa cũ anh cũng tiếc để Ngưu Ngưu chơi, còn cũ thì hoàn toàn không cần. Lực chú ý của Ngưu Ngưu đích xác bị vở phân tán, không gọi mẹ hoài nữa... 11 giờ Từ Hương Quyên lại đây, Chu Trình Ninh đưa Ngưu Ngưu cho vợ bế, anh thì đi dỡ đồ trên ba bánh xuống. Trên tay Ngưu Ngưu ôm bình sữa mẹ mang đến, đang uống sữa đây. Chờ ông chồng nhà mình dỡ đồ xong rồi, Từ Hương Quyên giao hộp cơm cho anh: "A Ninh, đây là cơm trưa của Ngưu Ngưu, còn nóng, trưa nay anh ăn cơm thuận tiện đút Ngưu Ngưu nhé, chờ trước 1 giờ rưỡi phải đi dạy thì em mang Ngưu Ngưu về nhà." Hiện tại Ngưu Ngưu còn đang ăn bữa phụ và sữa bột, món chính là cháo hoặc là cơm cực nhuyễn, cách giờ cơm còn có một lúc, cho nên cơm trưa của Ngưu Ngưu cô vẫn là chuẩn bị cháo thịt riêng. Sáng hầm, về nhà đun nóng lại mang tới đây. Chu Trình Ninh: "Quyên, em còn phải chở mấy lần nữa? Để anh chở cho, em ôm Ngưu Ngưu ngồi đằng sau." Từ Hương Quyên kiên trì: "Không cần, một mình em còn nhanh hơn chút, sáng nay Ngưu Ngưu không làm phiền chứ?" "Ngao." Ngưu Ngưu trả lời thay ba. Chu Trình Ninh: "Phiền, phi thường phiền, còn muốn bẻ hoa cô giáo khác trồng, bị anh cản lại, bằng không anh ở văn phòng cũng không có mặt mũi gặp người." Từ Hương Quyên: "Như vậy à, sao Ngưu Ngưu không ngoan vậy? Trưa nay phải nghe lời ba biết chưa?" Không có làm chuyện xấu chính là bảo bảo ngoan. Ngưu Ngưu: "Ưm!" Biết không? Trả lời ưm! Ngưu Ngưu còn nhớ rõ phát âm của ưm. Chu Trình Ninh đã quyết định chờ lát nữa tiếp tục đét mông Ngưu Ngưu. Sáng giờ gọi mẹ hoài, lúc này mẹ đến muốn thả nhóc chỗ ba, nhóc còn ưm đến vui vẻ. Ưm gì mà ưm hả! Từ Hương Quyên: "A Ninh, Ngưu Ngưu là đứa bé ngoan, chỉ cần không khóc thì đều không sao cả." Ngưu Ngưu an tĩnh hơn Qua Qua khi nhỏ nhiều, Qua Qua làm ầm ĩ, Ngưu Ngưu thì từ nhỏ đã dễ trông. Chu Trình Ninh: "Quyên, đến lúc đó em mang Ngưu Ngưu về thế nào?" Từ Hương Quyên từ bỏ dọn nhiều mấy bận: "Cho lên buồng xe ngồi, chiều nay em không tới, chờ lát nữa dọn xong chuyến cuối bữa nay, thuận tiện ăn bữa cơm ở nhà rồi lại qua đây." Ngưu Ngưu chính là tiểu phiền toái, dư lại thì ngày mai nói, cũng không thể quá gấp. Tiểu phiền toái Ngưu ngưu tiếp tục ngao ngao.