"Quyên, xương lớn dù có rẻ cũng đắt hơn rau xanh, không thể lãng phí." Chu Trình Ninh còn đang chấp nhất gặm xương.
Một chút thịt cũng không lưu, tiếc thay xương quá cứng, bằng không cả xương cũng ăn luôn.
Từ Hương Quyên: "Tùy anh, đi ra ngoài ăn cơm cũng không thể như vậy."
Chu Trình Ninh: "Bên ngoài chắc chắn không như vậy, anh chỉ gặm xương Quyên không gặm sạch, Qua Qua với Ngưu Ngưu anh đều không gặm."
Từ Hương Quyên bắt đầu dọn dẹp chén đũa: "Bớt đi, nói y như em giống với đứa bé 2-3 tuổi vậy... Mau mau, em với anh rửa chén rồi về buồng trong, Ngưu Ngưu một đứa bé ở trong buồng trong kìa, thời gian quá dài không thấy được ba mẹ sẽ sợ."
Mưa to tầm tã không dứt, dọn dẹp phòng bếp xong, Chu Trình Ninh bảo Từ Hương Quyên về buồng trong trước, anh lại kiểm tra cửa sổ một lần.
Từ Hương Quyên trở lại buồng trong, Ngưu Ngưu còn yên lành ngồi trong giường nhỏ của mình chơi món đồ chơi.
Thấy mẹ tới, Ngưu Ngưu gọi mẹ, duỗi tay nhỏ dang cánh tay ra muốn mẹ bế.
Bởi vì không muốn từ nhà bếp đến buồng trong cũng cần tới dù, Từ Hương Quyên không thể tránh khỏi bị mưa xối đến, trước lúc chưa thay quần áo không thể bế Ngưu Ngưu, đỡ cho Ngưu Ngưu sinh bệnh.
Sức miễn dịch của trẻ con không tốt, Từ Hương Quyên ôn nhu nói với Ngưu Ngưu: "Mẹ đi thay quần áo, chờ lát nữa lại bế Ngưu Ngưu."
Tìm ra bộ quần áo rộng thùng thình, Từ Hương Quyên ra gian ngoài thay.
"Quyên, sao em không vào buồng trong?" Chu Trình Ninh mới từ bên ngoài vào, vội vàng đóng lại cửa gian ngoài, ngăn cản mưa tát vào từ bên ngoài.
Từ Hương Quyên: "Thay quần áo ngủ, em thay xong anh cũng có thể thay, quần áo đều bị xối một tảng lớn kìa."
Chu Trình Ninh vừa nghe thay quần áo: "Quyên, chờ chút lại thay em."
"Chờ cái gì hả?" Từ Hương Quyên khó hiểu nhìn Chu Trình Ninh vào buồng trong.
Khi anh xách ra một cuộn màu đỏ, Từ Hương Quyên biết đó là cái gì.
Chu Trình Ninh chấp nhất với váy: "Quyên, em thay váy đi."
Từ Hương Quyên: "Được thôi, vậy anh mau đi vào đi."
Hôm nay cô tốt tính, không cự tuyệt.
Chu Trình Ninh nhớ tới lần vợ thay váy lần trước đã thay rất lâu: "Quyên, em thay nhanh lên nha, chờ lát nữa anh cũng muốn thay."
Từ Hương Quyên: "Biết rồi, vào đi."
Lần thứ 2 mặc cái váy này, Từ Hương Quyên đã lười thắt đai lưng thành nơ con bước để hiện vòng eo, dứt khoát để lỏng le, kéo dây lưng xuống.
Lần đầu tiên Ngưu Ngưu thấy mẹ mặc đồ với màu sắc tươi sáng, lập tức thích ngay, không ngừng gọi mẹ.
Vào lúc vợ thay váy, Chu Trình Ninh đã thay xong xuôi.
Từ Hương Quyên trực tiếp coi như không nhìn thấy cái anh để trần chân kia... Đừng nói, cái chân này đích xác khá dài, cứ việc không có quần để phô bày, vẫn cứ là thẳng.
Cho nên, Qua Qua không ở trong phòng, liền không xem cô là phụ nữ, là khác phái phải không, trần trụi chân dài lắc lư trước mắt cô, phiền thật.
Trộm nghía vài lần, Từ Hương Quyên như không có việc gì mà chuẩn bị đi bế Ngưu Ngưu.
Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu lên trước vợ một bước, "Quyên, em mặc váy, không thể bế Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu không chỉ túm váy, sẽ còn túm tóc em."
"Ừa."
Từ Hương Quyên đi chải đầu, giờ Ngưu Ngưu hiểu chuyện rồi, sẽ không huơ cái tay be bé ú nù đi đánh ba, không muốn ba bế, rất muốn trượt khỏi ôm ấp của ba, bò đi tìm mẹ.
Chu Trình Ninh sao có thể để Ngưu Ngưu thực hiện được, dứt khoát bế con trai lên, chuẩn bị dỗ nó ngủ.
Con trai ngủ rồi anh mới tiện làm việc với vợ.
Bên ngoài tiếng mưa rất lớn, cái này ở sau này ấy, Từ Hương Quyên vẫn là rất thích ở lì trong nhà không ra khỏi cửa vào ngày mưa, nhưng giờ trời mưa, cô có thêm rất nhiều lo lắng.
Mấy ngày nay cuồng phong kêu khóc, hôm nay có mưa, không chỉ không thể làm ăn, trong nhà còn phải chịu chút tội.
Ngưu Ngưu không chỉ không bị dỗ ngủ, còn càng thanh tỉnh, phát ra thanh âm cùng biểu tình cầu cứu với mẹ.
Từ Hương Quyên bị chọc cười, không có ý đi cứu Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu thật sự quá thanh tỉnh, một tí buồn ngủ cũng chẳng có, Chu Trình Ninh dứt khoát bỏ nhóc vào giường nhỏ, tới một chiêu làm hai mẹ con kinh ngạc đến ngây người.
"A Ninh, anh làm gì vậy hả! Mau thả em xuống!"
"Cửa thành bốc cháy, vạ lây cá trong ao, Quyên, ai bảo em cười anh."
"Ai cười anh, em cười con trai kìa." Sợ Ngưu Ngưu nghe thấy nhũ danh của mình, hiểu ngầm được mẹ đang ném nồi cho nhóc, Từ Hương Quyên rất sáng suốt mà không nói.
Ngưu Ngưu cũng không biết phát sinh cái gì, nhìn ba đột nhiên dùng tư thế bế nhóc bế mẹ lên, Ngưu Ngưu hơn 1 tuổi không được mấy ngày, không biết nên tìm mẹ hay là nên tìm ba, trong khoảng thời gian ngắn không phát ra tiếng vang.
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh muốn giáo dục Ngưu Ngưu, em ngoan ngoãn phối hợp anh."
Từ Hương Quyên khó hiểu: "Muốn giáo dục thế nào hả, anh giáo dục Ngưu Ngưu thì giáo dục đi, em phối hợp cái gì?"
Chu Trình Ninh: "Quyên em phối hợp với anh, đừng có ý kiến."
"Được rồi, em phối hợp, để anh bế trong chốc nữa đi, cho mệt ngã luôn, xem anh có còn muốn giáo dục Ngưu Ngưu hay không." Còn tốt là làn váy này đủ rộng, bằng không xấu hổ cỡ nào.
Chu Trình Ninh không nói nữa, mà bế vợ đi đường.
Từ Hương Quyên không biết vì sao, buồn ngủ đến không thể hiểu được đây, vứt bỏ không khỏe của mới đầu, đến lúc sau cô còn bảo Chu Trình Ninh vén váy cô lên chút, ôm cô chặt hơn chút.
Cô mệt mỏi, nhưng cảm giác tùy thời sắp rơi xuống, nên hy vọng được ôm chặt.
Chu Trình Ninh đáp ứng ý tưởng của vợ, xốc lên trên, lại ôm chặt, chờ vợ thoải mái rồi mới nhìn lại về phía Ngưu Ngưu.
Giờ Ngưu Ngưu mới phản ứng lại đi gọi mẹ đây.
Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu không muốn ba bế, mẹ muốn ba bế, Ngưu Ngưu gọi mẹ cũng vô dụng."
Từ Hương Quyên nghe được đoạn đối thoại của 2 cha con: "Anh đừng bế em, em sắp ngủ mất."
"Quyên, em trước đừng ngủ, chúng ta còn muốn..." Hết thảy đều ở trong im lặng.
"Ừ, em biết rồi, anh mau dỗ Ngưu Ngưu ngủ."
Cô xác thật là sợ váy và tóc lọt vào tiểu độc thủ.
Chu Trình Ninh lại lần nữa bế Ngưu Ngưu lên, hẳn là Ngưu Ngưu đã từng mất đi, biết quý trọng rồi, bắt đầu nghiên cứu xem cái ôm của ba có ma lực gì.
Vỗ vỗ bả vai ba, Ngưu Ngưu học bộ dáng vừa nãy của mẹ mà dựa qua đó.
Ước nguyện ban đầu của Chu Trình Ninh cũng không phải giáo dục Ngưu Ngưu, chỉ là đơn thuần muốn bế vợ, nhưng không nghĩ tới cái ôm này thật đúng là nổi lên tác dụng với Ngưu Ngưu.
Ngày thường, Ngưu Ngưu không buồn ngủ thì căn bản sẽ không dựa vào trên vai anh, chắc chắn là anh đã gián tiếp làm con trai nghe lời!
Một khi Ngưu Ngưu đã phối hợp với ba, rất mau đã buồn ngủ rồi, chờ ngủ rồi thì bị ba đặt vào trong giường nhỏ.
Chu Trình Ninh tắt đèn, tối nay chú định là một đêm mưa rền gió dữ làm người không cách nào bỏ qua.
Hơi thở ông chồng nhà mình đến gần, Từ Hương Quyên đẩy một phen, "Anh đợi chút, em đi thay váy, đừng để váy nhăn."
Từ Hương Quyên sớm đã cầm một chiếc áo tay ngắn của ông chồng mình, cởi váy với nội y ra, cũng mặc kệ cái áo tay ngắn kia là trước sau hay trong ngoài, trực tiếp mặc vào.
Có lẽ là tiếng mưa gió bên ngoài quá lớn, hai vợ chồng phóng túng hơn ngày thường nhiều...
Từ Hương Quyên làm ổ trong lòng Chu Trình Ninh: "Mưa này phải xối tới mấy ngày đây, đến lúc đó nước đều ngập quá cẳng chân."
Cô là đang nói thật, lần bão táp này cô nhớ rõ, đích xác là mưa tới mấy ngày, một hai ngày này là mưa to, sau đó là mưa nhỏ, giằng co bốn năm ngày.
Nghe thấy vợ nói, Chu Trình Ninh buồn rầu: "Làm gia cụ trong nhà bị ngâm bấy rồi thì không hay."
Từ Hương Quyên: "Khi nào rồi còn lo gia cụ hả, gia cụ nhà ai cũng phải tao ương, mấu chốt là thời tiết này không tốt, trẻ con lại mảnh mai, sinh bệnh thì sao đây?"
Kiếp trước Qua Qua với Ngưu Ngưu không sinh bệnh, nhưng cô lo đây nè, đặc biệt là Ngưu Ngưu, vốn dĩ chính là em bé, cô lại nuôi đến tinh tế, da thịt non mịn, đừng để sinh bệnh.
Chu Trình Ninh: "Quyên, em cũng mảnh mai đó, anh lo em sinh bệnh, mấy ngày nay trời lạnh, em phải mặc nhiều chút."
Từ Hương Quyên không phục: "Nói ai mảnh mai đó? Thân thể em tốt lắm, sức cũng lớn, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng có bệnh quá nặng."
Chu Trình Ninh: "Quyên, sức em mới không lớn đâu, cả người như không có xương vậy."
Từ Hương Quyên: "So với anh, đích xác là không tính lớn."
"Quyên, vừa rồi thoải mái không? Anh rất thoải mái."
"... Không thoải mái, có thể ngủ rồi." Thường thì ông chồng nhà mình nói lời này, cô đều không thể nói thật.
Cứ việc rất thoải mái, nhưng chỉ có thể nói không thoải mái.
"Quyên, ngủ đi, bên ngoài mưa lớn lắm, anh nhớ rõ lúc anh ở ký túc xá công nhân viên chức ở trung học trấn, chỗ kia ngày mưa liền mưa dột, không tốt như nhà chúng ta, nhà chúng ta rắn chắc không bị mưa dột, chỗ cũng rộng rãi." Chu Trình Ninh nhớ lại tình cảnh lúc mới vừa đi làm khi trước.
Chính Chu Trình Ninh tướng tá cao to, ký túc xá cho công nhân viên chức của trường lại tương đối nhỏ hẹp, ngày thường đã đủ khó chịu, vừa mưa xuống lại càng thêm khó chịu, còn phải thả chậu hứng nước ở trên giường, nóc nhà luôn là sửa hoài không tốt, trường học cũng không quá tận tâm với ký túc xá, mấy thầy cô khác vẫn là về nhà ở, chỉ có anh cần ở lại ký túc.
Lúc ấy rúc trên chiếc giường không lớn của ký túc, Chu Trình Ninh liền an ủi mình, cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng tốt, anh chắc chắn có thể vào ở trong căn nhà không bị mưa dột.
Hiện tại, nguyện vọng thật sự đã thực hiện.
Ký túc xá của Chu Trình thì Ninh Từ Hương Quyên từng qua một lần, tuy hai người bọn họ xem mắt mới quen nhau, hẹn hò cũng không lâu đã liền kết hôn, nhưng anh đích xác từng dẫn cô qua ký túc xá của anh.
Lúc ấy cô đã là đối tượng của Chu Trình Ninh, đi ký túc xá của anh cũng không có áp lực tâm lý, ký túc xá tuy sạch sẽ, nhưng thật sự quá nhỏ.
Một căn phòng 2 cái giường, chính giữa miễn cưỡng để cho người đi đường, cô không cao cũng cảm thấy nó quá nhỏ, huống chi là kiểu cao lớn như anh chồng mình chứ, đỉnh đầu đã sắp tiếp xúc đến trần nhà rồi, đứng thẳng với anh mà nói đều tương đối khó khăn.
Từ Hương Quyên: "Vẫn là nhà chúng ta ở thoải mái nhất."
Chu Trình Ninh: "Ừ, thoải mái nhất, trời mưa cũng thoải mái."
"Trời mưa không thoải mái." Rất nhiều chuyện không thể làm, quần áo phơi không khô, mưa lâu rồi trên người sẽ còn có mùi mốc ẩm.
"Mưa to không thoải mái, mưa nhỏ thoải mái."
"Phải đó, tốt nhất là mỗi lần vào buổi tối tiếp theo, như vậy thì không ảnh hưởng đến hôm sau, mùa hè cũng sẽ không khô hạn."
Từ Hương Quyên nói xong rồi chính mình cũng cười, rốt cuộc là mơ đẹp cái gì vậy...
Một trận mưa thẳng đến ngày thứ năm mới hoàn toàn ngừng, Từ Hương Quyên không vội bày quán bán bì lạnh, trong nhà còn phải sửa sang dọn dẹp, phải xác định mặt đất trong nhà không có giọt nước.
"Mẹ, hôm nay con có thể đi tìm Miêu Miêu chứ?" Ngày mưa, Qua Qua vẫn luôn ở trong nhà không ra cửa, đương nhiên cũng không ra cửa được, thật vất vả trời mới trong, cần phải đi tìm Miêu Miêu chơi.
Chu Trình Ninh xốc nắp giếng lên, xác định mực nước đã chậm rãi giáng xuống mới yên tâm, giếng nước này mỗi ngày anh đều sẽ khoác áo tơi kiểm tra, hai ngày mưa lớn nhất kia, nước đều sắp tràn tới miệng giếng, dọa người thật luôn.
Không phải nước trong vắt của ngày thường, là nước vàng, hỗn tạp bùn đất, mực nước kia cho người ta cảm giác, nước trong miệng giếng này tựa hồ cũng không sâu đến vậy, mấy ngày nay anh cũng nhìn chằm chằm Qua Qua không cho con bé tới gần giếng.
May là trước đó vợ nghĩ đến bảo anh xách nước đổ vào lu, bằng không mấy ngày nay phải qua thế nào, nước giếng thật sự dơ ghê gớm.
Từ Hương Quyên cũng không muốn con gái đi, nhưng mở miệng lại là thế này: "Có thể, trên đường cẩn thận chút, đừng dẫm dơ giày mới mẹ làm cho con... A Ninh, nước giếng thế nào, xuống chưa?"
"Quyên, xuống rồi, có điều vẫn là vàng, không thể uống."
Đánh rắn đánh giập đầu, Qua Qua bị mẹ đánh tới 7 tấc, nhìn đôi giày nhỏ sạch sẽ của mình, từ bỏ đi tìm Miêu Miêu, chờ đất khô lại đi.
Không chỉ không đi, Qua Qua còn đi thay lại giày cũ mấy ngày nay đeo.
Hôm nay nhìn thấy mặt trời mới đeo giày mới, đeo uổng phí rồi.