Cơm chiều của các bạn nhỏ là Từ Hương Quyên đưa tới, Từ Hương Quyên bảo hai bé ngoan ngoãn ăn cơm, cơm nước xong thì đưa đĩa của mình đến phòng bếp cho dì Dương rửa.
Ngày thường trừ bỏ ba không đón con được phải về nhà rất muộn, đều là ba lấy cơm chiều cho các bé ăn, hôm nay thế mà thành mẹ đưa.
Chờ mẹ đi ra ngoài rồi, Qua Qua lại bảo Ngưu Ngưu chờ lát nữa cơm nước xong bé lấy đĩa, thuận tiện quan sát hiện tại ba mẹ thế nào.
Ngưu Ngưu ngơ ngác, đi lấy đĩa có lẽ sẽ còn lòi đuôi, Qua Qua cảm thấy để tự bé đi thì đáng tin hơn.
Chị muốn đi quan sát ba mẹ, Ngưu Ngưu cảm thấy chị chắc chắn có thể quan sát ra gì đó, chờ chị lấy đĩa đi ra ngoài ấy, nhóc vẫn là nhịn không được mà lặng lẽ trốn sau cửa, để lại một cái khe để quan sát bên ngoài.
"Ngưu Ngưu làm gì đó?" Bên quầy thu tiền gần như đối diện hai bên cánh cửa buồng nhỏ, Từ Hương Quyên đang lấy tiền, nhìn thấy cái kẹt cửa, cũng nhìn thấy Ngưu Ngưu.
Cái kẽ Ngưu Ngưu lưu lại cũng không nhỏ, cậu bé con thấp lè tè không khỏi quá rõ ràng được chứ?
Bị mẹ bắt quả tang, Ngưu Ngưu cái khó ló cái khôn, đi đến cạnh mẹ, "Mẹ, con muốn ăn kẹo."
Từ Hương Quyên thật không hề hoài nghi, "Không phải hôm qua mới ăn một viên sao, hôm nay không thể ăn, ngoan ngoãn vào trong phòng đi."
Bé con không thể ăn kẹo thường xuyên được, ăn kẹo dễ bị sâu răng.
"Dạ." Ngưu Ngưu thấy đã lừa được mẹ thì về lại buồng nhỏ ngay, lúc này không dám nhìn người qua kẹt cửa nữa.
Qua Qua đi đưa đĩa không được bao lâu, nên đương nhiên đã thấy hiện trường em trai bị mẹ bắt quả tang, bé vờ như không có việc gì xảy ra, đi theo sau em trai vào buồng nhỏ, thuận tiện đóng cửa lại, nhỏ giọng nói, "Ngưu Ngưu, em cẩn thận một chút, đừng để mẹ phát hiện nữa."
Ngưu Ngưu, "Dạ, chị ơi, vừa nãy em lừa mẹ nói em muốn ăn kẹo, mẹ tin em rồi, lần sau em sẽ cẩn thận."
Qua Qua nói tình huống mình quan sát được cho em trai, "Ba mẹ vẫn là chưa làm lành, tuy vẫn cứ làm việc như trước đây, nhưng trừ bỏ làm việc, không hề nói gì khác thêm."
Ngưu Ngưu lo lắng, "Chị ơi, chiều mai chúng ta nói, ba mẹ thật sự có thể làm lành chứ?"
Qua Qua: "Không nhất định có thể làm lành, nhưng mà ba mẹ phải nể mặt mũi của chúng ta, vờ như làm lành."
Ngưu Ngưu "Giả không phải thật."
Qua Qua: "Giả dần dần sẽ thành thật."
Ngưu Ngưu tích cực: "Vì sao giả sẽ biến thành thật?"
Qua Qua: "Ba và mẹ không giống với những người khác, em cảm thấy cảm tình của ba mẹ là giả sao?"
Ngưu Ngưu: "Là thật, mẹ đối với ba tốt, ba cũng đối tốt với mẹ."
Hơn nữa ba mẹ còn có nhóc với chị nè, cảm tình chắc chắn là thật.
Qua Qua: "Cho nên mới nói, ba mẹ nể mặt mũi con cái, lừa con làm bộ làm dáng, mà làm bộ làm dáng xong, liền cảm thấy hai hôm này không hòa hảo thật sự quá ngu ngốc, vẫn là làm hòa đi thì hay hơn."
Chị nói mà cứ như nhiễu khẩu lệnh ấy, nhưng mà Ngưu Ngưu thấy sáng tỏ rồi, cơ mà rất mau nhóc lại có nghi hoặc mới, "Chị ơi, chị nói ba mẹ thật sự sẽ nghe lời con nít nói chứ?"
Qua Qua, "Sẽ."
"Dạ!" Ngưu Ngưu thấy chị có tin tưởng như vậy, chính nhóc cũng có tin tưởng rồi.
Chỉ cần ba mẹ nghe lời con nói, giả vờ giả vịt không giận nữa, vờ vịt một hồi là tốt rồi.
Tối ngủ, tắt đèn, vị trí ngủ vẫn là Chu Trình Ninh ngoài cùng, Từ Hương Quyên trong cùng, Ngưu Ngưu chung một ổ chăn với ba, Qua Qua chung một ổ chăn với mẹ.
Mùa xuân chăn không dày, Ngưu Ngưu duỗi tay trái ra khỏi chăn, Qua Qua là khẽ khàng vươn tay phải ra khỏi chăn, hai chị em ở trong đêm tối bắt tay, bắt tay xong rất mau liền rụt về.
Đây là một tín hiệu, lúc ở tiệm cơm nhỏ đã thương lượng rồi, cuối cùng xác định cơ hội để nói với ba mẹ là đừng giận nữa, ở ngay buổi tối, đã ngủ rồi còn chưa làm hòa, bé con liền phải lên sàn rồi.
Các bạn nhỏ vì ba mẹ mà rầu thúi ruột.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, trước lúc ra cửa, các bé con trao đổi ánh mắt, ý tứ đại khái chính là chiều đừng quên chuyện nói với ba mẹ là đừng giận nữa.
Qua Qua sợ Ngưu Ngưu đã quên, Ngưu Ngưu cũng sợ chính bé quên mất, cho nên...
"Mẹ, chiều nay con có chuyện muốn nói với mẹ."
Từ Hương Quyên đang trên đường đi đến lớp mầm non với Ngưu Ngưu, nghe thấy Ngưu Ngưu nói: "Ngưu Ngưu có chuyện gì muốn nói với mẹ? Giờ thời gian cũng sớm, có thể nói với mẹ."
Buổi sáng đưa con đi học đều là dựa theo thời gian đi tiểu học đưa, chứ nhà trẻ Ngưu Ngưu học cũng không có bắt đầu học sớm thế, bây giờ còn có một đoạn thời gian rất dài.
Ngưu Ngưu: "Không được, phải nói buổi chiều. Mẹ ơi, nếu con quên mất, mẹ phải hỏi con."
Từ Hương Quyên: "Hỏi Ngưu Ngưu có chuyện gì muốn nói cho mẹ hả?"
"Dạ!"
"Rồi, nếu Ngưu Ngưu quên, mẹ liền nhắc nhở Ngưu Ngưu." Từ Hương Quyên cũng không cưỡng bách Ngưu Ngưu.
Đưa Ngưu Ngưu vào phòng học rồi, Từ Hương Quyên liền chạy xe về lại tiệm cơm nhỏ bận việc, buổi sáng ở tiệm cơm nhỏ, chiều phải đi cao ốc bách hóa.
Mỗi ngày, có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng cũng may là không phải bận rộn không công, trả giá luôn có hồi báo.
"Ngưu Ngưu!" Cậu bé Trư Trư lớp mẫu giáo bé lại tới đây xuyến môn.
"Trư Trư." Do có tâm sự, Ngưu Ngưu thấy Trư Trư chỉ là chào hỏi.
Trư Trư đưa bánh kem nhỏ cho Ngưu Ngưu, "Ngưu Ngưu, mẹ em mua cho, cho anh ăn, em đã ăn rồi, ngon."
Các bé con ngủ trưa dậy đều sẽ có điểm tâm ăn, nhưng điểm tâm giáo viên mầm non phát căn bản không thể thỏa mãn Trư Trư, cho nên mỗi ngày Trư Trư đều sẽ tự mình mang chút đồ ăn đến nhà trẻ.
"Cảm ơn Trư Trư, cho em này." Ngưu Ngưu lấy ra một viên kẹo sữa từ cặp sách ra cho Trư Trư.
Nhóc chỉ thả một cục kẹo trong cặp, kẹo khác đều ở nhà.
Hiện tại Trư Trư đã biết nói nhiều rồi, cũng có thể cảm giác ra được cảm xúc của người khác, "Ngưu Ngưu, có phải anh không vui không?"
Ngưu Ngưu, "Không phải, anh đang suy nghĩ một chuyện."
Trư Trư: "Chuyện gì?"
"Tối nay ăn gì." Ngưu Ngưu kịp thời phanh lại, thiếu chút nữa là nói thiệt với Trư Trư rồi.
Trư Trư: "Em cũng vậy, có điều mẹ em nấu cơm không ngon bằng mẹ anh."
Ngưu Ngưu, "Nhà anh mở tiệm cơm, nấu cơm chắc chắn ngon rồi, bằng không thì không ai ăn hết."
Trư Trư tán đồng, "Đúng!"
Nói chuyện với Ngưu Ngưu một lát xong, Trư Trư bị giáo viên xách về, Ngưu Ngưu lại liền nghĩ chuyện của ba mẹ.
Lúc Từ Hương Quyên đi đón Ngưu Ngưu thì đã quên mất Ngưu Ngưu muốn cô nhắc nhở nhóc, vẫn là Ngưu Ngưu nhắc cô, cô mới nhớ ra: "Ngưu Ngưu có chuyện gì muốn nói với mẹ?"
Ngưu Ngưu không đáp mà hỏi lại, "Mẹ biết ba suy nghĩ gì không?"
Từ Hương Quyên: "Mẹ không biết, Ngưu Ngưu biết không?"
Ngưu Ngưu: "Con biết."
Từ Hương Quyên: "Ba nói với con rồi hả?"
Một hai hôm này chưa có đàng hoàng nói với cô câu nào, hóa ra là nói với Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu không biết được mẹ đã hiểu sai ý bé: "Mẹ ơi, ba có 5 đồng tiền, ba rất thích sách thiếu nhi, sách thiếu nhi cần tốn 5 đồng tiền, một năm tiếp đây sẽ không có tiền nữa, cho nên ba chắc chắn sẽ không mua sách thiếu nhi."
Ngưu Ngưu nói lại nguyên thoại ví dụ chị nói cho nhóc, nhưng xóa đi phần ba mẹ sẽ không đưa tiền nữa để thuật lại cho mẹ nghe, mẹ nghe xong chắc chắn sẽ hiểu, vì nhóc cũng đã hiểu.
Từ Hương Quyên không hiểu: "Ừm... Hình như ba cũng chẳng thế nào thích xem sách thiếu nhi."
Ngưu Ngưu, "Mẹ, sách thiếu nhi là nhà đó, đây là nguyên nhân vì sao ba không muốn mua nhà."
Thì ra là nhóc con nói ví dụ cho cô, chẳng qua Từ Hương Quyên cảm thấy đây không phải những gì tự Ngưu Ngưu nghĩ ra, "Ngưu Ngưu, có phải chị nói với con không?"
Ngưu Ngưu rất không có nghĩa khí, trực tiếp khai chị ra, "Dạ, chị nói, mẹ, mẹ đừng giận ba."
"Mẹ không giận ba, là để ba tự mà ngẫm lại cho kỹ thôi."
"Mẹ không giận thì vì sao lại không để ý ba?"
"Ngưu Ngưu, là ba không để ý tới mẹ." Chính Từ Hương Quyên còn ấm ức nè.
Ngưu Ngưu: "Ba nghe lời mẹ mà, sao có thể không để ý tới mẹ."