Trương Thụy sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn về phía Chu Lâm, hừ lạnh nói: "Chu Lâm, tôi nói sai chỗ nào, chẳng lẽ tôi khuyên cậu ấy học lại là không đúng à?"
Chu Lâm khinh bỉ liếc mắt nhìn Trương Thụy: "Thằng ngu."
Chu Lâm mặc dù muốn nói chuyện Triệu Dật cứu người để cho Trương Thụy hết khoác lác, nhưng mà bạn mình không muốn chuyện này lộ ra, cho nên mặc dù phẫn nộ trong lòng nhưng hắn vẫn lựa chọn tiếp tục giữ bí mật.
Trương Thụy bỗng nhiên đến gần hắn, thấp giọng nói: "Tôi nghe nói cậu còn mang một bó hoa theo, chẳng lẽ là muốn tỏ tình với Ngô Cúc à?"
Chu Lâm siết chặt nắm đấm: "Liên quan gì đến mày?"
Trương Thụy cười hăng hắc, dùng cái giọng điệu khiêu khích đắc ý nói: "Có phải là chuyện có liên quan đến tôi hay không, đợi lát nữa sẽ biết."
Trương Thụy biết mình không được đám người Triệu Dật chào đón, điều cần nói cũng đã nói, khoe khoang khoác lác cũng đã xong, cho nên hắn đắc ý rời đi.
Phạm Hưng mắng một câu: "Thằng chó bốc phét, bày đặt ngầu lòi."
Một hơi uống hết ly đồ uống trên tay, Phạm Hưng quay sang nhìn Triệu Dật hỏi: "Thằng này đúng là ngứa da rồi, mà cậu cũng không tức à?"
Triệu Dật cười cười: "Tức giận làm gì, không đáng."
Vừa nói xong hắn đã nghểnh cổ hất cằm về phía Liễu Phi Vũ đang cười tươi như hoa ở bên cạnh: "Cậu nhìn cô ấy xem, vẫn rất vui đó thôi."
Phạm Hưng nghi ngờ hỏi: " Có gì đáng để vui à?"
Triệu Dật cười cười: "Một lát nữa cậu sẽ biết thôi, thật sự rất vui."
Đi Passat mà khoe khoang trước Cayenne Turbo S, chuyện này không phải là chuyện vui sao?
Còn nói trong nhà hắn kinh tế áp lực nữa chứ?
Triệu Dật nghĩ thầm, sau đó đưa tay vỗ trên lưng Chu Lâm, thấp giọng khuyên nhủ: "Không chừng bọn họ cũng đã sống cùng nhau, hơn nữa có thể còn đã... Cậu hiểu chứ! không nên miễn cưỡng làm gì. Mặc dù có hơi tiếc nuối nhưng mà mình dám chắc sau này cậu sẽ cảm thấy, đây là một lựa chọn đúng đắn nhất. Đến khi lên đại học còn sợ không có bạn gái sao? Lúc đó mình giúp cậu kiếm vài cô!"
Lời an ủi của Triệu Dật cũng khiến sự buồn bực trong lòng Chu Lâm tiêu tán đi rất nhiều.
Linh cảm của thanh niên rất nhạy bén, biểu hiện vừa rồi của Trương Thụy có thể chứng minh hắn đã ngủ cùng Ngô Cúc, bằng không thì hắn sao lại có thể đắc ý như vậy?
Nếu như trước đó Chu Lâm biết được việc này chắc chắn sẽ không có ý định tỏ tình, việc này chỉ rước thêm nhục nhã, nhưng mà hắn vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, cả hoa cũng đã mua sẵn rồi, tất cả mọi người cũng đều đã nhìn thấy.
Bây giờ hắn thật sự không có biện pháp nào để lui binh, cũng may lời an ủi của Triệu Dật để cho hắn có một cái bậc thang để leo xuống. Huống chi, lời Triệu Dật nói rất hợp lý.
Chu Lâm hít một hơi thật sâu, vẻ mặt có chút ảm đạm: "Được rồi, hôm nay đành trở thành trò cười cho cả lớp rồi, tất cả mọi người đều thấy mình ôm hoa đi vào..."
Triệu Dật cười hỏi: "Cậu có nói với người khác chuyện mình muốn tỏ tình với ai không?"
Chu Lâm lắc đầu: "Mình chưa có nói qua, nhưng mà bọn họ chắc có thể đoán ra được."
Sắc mặt Triệu Dật như thường nói: "Vậy là được, giao cho mình đi, cứ yên tâm ăn uống, đợi lát nữa mình giải quyết giúp cậu, đảm bảo gọn gàng nhanh chóng."
Khách khứa cũng coi như đã đến đủ, Trương Thụy vốn là lớp trưởng kiêm người chủ trì đứng lên phát biểu vài câu tăng náo nhiệt cho bữa tiệc, sau đó mọi người bắt đầu ăn uống.
Ăn uống được một lúc, trong lúc mọi người đang ồn ào tán gẫu với nhau, Trương Thụy đột nhiên bưng ly rượu đứng lên cười nói: "Mọi người, nhân dịp hôm nay mình cũng muốn nói một chuyện..."
Trương Thụy đưa tay kéo Ngô Cúc bên cạnh lại gần mình hơn, rồi mới mỉm cười nói: "Từ hôm qua mình cùng Ngô Cúc đã bắt đầu mối quan hệ chính thức, bọn mình định cùng nhau tới Đại Học Thượng Hải học, ba mình cũng tặng một chiếc Passat coi như quà tốt nghiệp, hai người bọn mình sẽ xuất phát sớm để du lịch luôn. Có lẽ thời điểm mọi người nhận được lời mời tiếp theo sẽ là đám cưới của bọn mình."
Trương Thụy thật ra cũng rất có năng khiếu ăn nói, nếu không thì cái chức lớp trưởng còn lâu mới đến lượt hắn, đáng tiếc là mấy người Triệu Dật cùng Trương Thụy chưa từng hợp nhau.
Chu Lâm thích Ngô Cúc vốn không phải chuyện gì mới lạ, Trương Thụy đương nhiên cũng vì thế mà ghét hắn.
Mà Triệu Dật từ lúc bắt đầu lên cấp 3 thì thành tích học tập vẫn luôn ở mức tốt, lại không gây chuyện, luôn đạt tiêu chuẩn của một học sinh chăm ngoan. Nói không ngoa, trong mắt thầy cô giáo hắn chính là bảo bối hiếm có, ngày trước chủ nhiệm lớp còn định để Triệu Dật làm lớp trưởng. Nhưng hắn ngại phiền phức nên đã cự tuyệt, cũng vì vậy mà lớp trưởng rơi vào Trương Thụy, cho nên hắn không thích Triệu Dật, muốn chứng minh năng lực của bản thân vượt xa Triệu Dật .
Nhưng đáng tiếc, thành tích ba năm cấp ba của hắn dù khá ổn, nhưng trước giờ chưa từng vượt qua Triệu Dật lần nào. Bây giờ thi đại học, Triệu Dật bị thiếu mất một môn thi, Trương Thụy có cảm giác rất sảng khoái. Vì thế mới giả vờ giả vịt cố ý ở trước mặt ba người khích bác một phen.
Trương Thụy vừa mới dứt lời, đám người liền ồn ào cả lên, tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa của việc chính thức xác định mối quan hệ. Có người vỗ tay, có người huýt sáo, nhưng cũng có không ít người nhìn về phía Chu Lâm.
Bọn họ tinh tế nhận ra, trong lời nói của Trương Thụy tuy có tính chất thông báo chuyện vui, nhưng nếu không quá ngốc thì có thể nhận ra Trương Thụy đang làm bẽ mặt Chu Lâm. Có người nào mà không thấy Chu Lâm ôm hoa tiến vào phòng.
Trương Thụy cũng nhìn qua bên bàn Triệu Dật, cười tủm tỉm đợi trò hay.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng yên tĩnh trở lại.
Dưới những cặp mắt chăm chú của mọi người, Triệu Dật đứng lên cười nói: "Xem ra mọi người hình như đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi, Chu Lâm, cậu lấy hoa ra giúp mình."