Bên này, Khương Tri Ngôn chậm rì rì lắc lư về lại đại sảnh, chỉ liếc một cái là nhìn thấy cô nàng Tiểu Mẫn kia đang dựa trên người cô út họ Úc tựa hồ đang oán giận gì đó, nhìn thấy cô vào còn hung hăng trừng mắt liếc cô một cái.
Có điều cảm xúc thì thật ra lại bình tĩnh hơn vừa nãy rất nhiều, không biết là tự cô ta bình tĩnh lại hay là được cô út họ Úc an ủi nữa.
Nội tâm Khương Tri Ngôn nhún vai, không hề có tí cảm giác áy náy nào khi bắt nạt một cô bé, càng sẽ không muốn xin lỗi.
Trực tiếp lơ đi cái ánh mắt ấy mà đi vào trong đám người đang nói chuyện phiếm ở bên kia, bọn họ đối với Khương Tri Ngôn đã biểu hiện ra sự hoan nghênh cực lớn, rốt cuộc chẳng phải ai cũng có cái dã tâm và lá gan muốn cướp đồ của Úc Nam Diễn.
Đại bộ phận người Úc gia vẫn là thuộc loại muốn ôm đùi Úc Nam Diễn, là cái loại muốn được mang bay kia.
Thế thì đối mặt với Khương Tri Ngôn, người đầu tiên trong nhiều năm như vậy được Úc Nam Diễn dẫn về bổn gia, tất nhiên là cẩn thận lấy lòng, không dám đắc tội.
Khi nói chuyện phiếm với những người này, trong lòng Khương Tri Ngôn cũng suy nghĩ: Úc gia tuy có chút không hài hòa và vấn đề nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi cần ép Úc Nam Diễn tìm một bà vợ chứ nhỉ?
Chẳng lẽ... Anh ta thật sự không ngóc lên được?
Đè cái ý niệm này xuống, Khương Tri Ngôn mặc niệm trong lòng 3 lần: Mình chỉ là một đứa làm công! Nhàn sự đừng quản!
"Phải không phải không? Bà cũng cảm thấy cái vòng cổ này đẹp thì đẹp, chỉ là thiếu chút gì đó, thì ra là viên kim cương này quá lớn."
"Tri Ngôn con cũng hiểu thật nhiều đó."
"Không có đâu, bà cô hai, bà quá biết khen người, con sẽ ngại ngùng."
Mặc kệ là chân tình hay giả ý, dù sao thì cái Úc Nam Diễn thấy được khi đi ra chính là bộ dáng vui vẻ hòa thuận của Khương Tri Ngôn và mấy người thân thích mà ngay cả anh cũng không nhất định có thể gọi tên được.
"Trâu bò nha, chị dâu nhỏ là có xã giao ngưu bức chứng* đi!" Úc Quân Sách chậm hơn Úc Nam Diễn một bước nhỏ giọng nói, ngày thường anh ta sợ nhất là mấy vị cô ba bà sáu này, nhưng nhìn bộ dáng này của Khương Tri Ngôn, đây rõ ràng là ở chung rất tốt.
*: đây là một ngôn ngữ mạng bên trung (đang được lưu hành khi tác giả viết truyện, không biết đã thay từ chưa), ý chỉ những người có tài ăn nói xã giao, dễ làm quen và làm thân với người khác để tạo mối quan hệ cho mình.
Úc Nam Diễn liếc Úc Quân Sách một cái, nghĩ đến hành vi có thể mấy ngày liên tục không ra khỏi cửa của Khương Tri Ngôn ở biệt thự Úc gia, hẳn là không thích giao tiếp với người khác, thế thì như bây giờ... Nên khen một câu thật chuyên nghiệp nhỉ?
"Nam Diễn tới rồi, ai ui, Quân Sách cũng tới? Tới khi nào vậy, cũng chưa thấy được con! Mau tới mau tới, để bà cô nhìn con cho kỹ coi, gần 1 năm không gặp lại cao hơn không ít."
Mặt Úc Quân Sách nháy mắt sụp xuống, chớp mắt cái lại mang lên khuôn mặt tươi cười, nếu không phải vì xem trò hay, anh ta nhất định trốn đến lúc tiệc tối bắt đầu mới ra!
"Chị Tri Ngôn, em có thể gọi chị như vậy chứ? Em là Úc Quân Sách."
Úc Quân Sách, cháu trai của đứa em trai ruột của Úc lão gia tử, năm nay hẳn là 23 tuổi, có điều...
Nhìn cái khuôn mặt baby tiêu chuẩn của anh chàng trước mặt đây, nói 18 tuổi cũng không quá, đặc biệt là khi anh ta cười rộ lên còn có 2 cái răng khểnh, làm cho bà cô hai bên cạnh lập tức vui tươi hớn hở mà ôm chầm Úc Quân Sách, xoa bóp mặt cậu ta như đứa trẻ, vỗ vỗ bả vai nữa.
"Đương nhiên có thể chứ." Khương Tri Ngôn nhìn thấy cái vẻ sống không còn gì luyến tiếc chợt lóe qua của Úc Quân Sách, không khỏi cười càng tươi.
Chỉ là hai người còn chưa tán gẫu được câu nào, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến từng tràng tiếng động ầm ĩ.
Rất mau, một người bảo vệ liền vọt vào, nhìn thấy Úc Nam Diễn thì lập tức qua đó thấp giọng hồi báo gì đó với anh.
Sau đó liền nhìn thấy mày Úc Nam Diễn hơi hơi nhăn lại, không biết là nói gì với bảo vệ, sau khi bảo vệ bước nhanh rời đi thì Úc Nam Diễn liền trực tiếp chạy lên lầu.
Lưu lại mọi người không hiểu ra sao, càng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Chị Tri Ngôn, hạt dưa hay?"
Khi Khương Tri Ngôn đang định làm người gỗ, Úc Quân Sách chả biết đâu ra móc ra móc ra một nắm hạt dựa, chính anh ta thì càng là đã cắn rồi.
Khương Tri Ngôn: "... Cảm ơn."
Hạt dưa này trông to lại căng đầy, hơn nữa lại là vị nguyên cô thích nhất, rất khó cự tuyệt á.
Trực tiếp dịch sang một góc trên sofa với Úc Quân Sách, tiếng cắn hạt dưa của hai người đối với cái đại sảnh vừa lắm người lại to lớn này mà nói là bé nhỏ không đáng kể.
Về phần mấy người khác thì càng không rảnh quan tâm bọn họ đang làm gì, sôi nổi tìm hiểu mới nãy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
"Chị Tri Ngôn, nếm thử cái này nữa nè."
Mắt thấy hạt dưa trong tay Khương Tri Ngôn giảm bớt dần thấy đáy, Úc Quân Sách lại móc ra từ trong túi áo một túi to... Đồ ăn vặt?
Nhìn sơ sơ có thịt heo sấy khô, hạch đào vân vân.
Khương Tri Ngôn: "..."
Đại trạch Úc gia rất ấm áp, nên Úc Quân Sách mặc cũng không tính là nhiều, vậy mấy thứ đồ ăn này giấu đâu vậy, chẳng lẽ anh ta và trợ lý Triệu đều từng học phép thuật sao?
Lười nghĩ, Khương Tri Ngôn nhận lấy đồ ăn vặt và nghiêm túc nói cảm ơn, bữa trưa hôm nay ăn chả ngon nghẻ, giờ đúng thật có hơi đói.
Nhưng khi cô cắn xuống miếng đầu tiên, một thanh âm cuồng loạn thiếu chút nữa dọa cô sợ tới mức run lên, còn hên không có làm rớt đồ ăn xuống đất, bằng không liền tội lỗi.
"Ba! Ba! Con sai rồi! Con sai rồi! Cho con một cơ hội, thật đó! Cho con một cơ hội nữa đi!"
Là giọng của Úc nhị gia.
"Trò hay bắt đầu rồi." Úc Quân Sách nháy nháy mắt với Khương Tri Ngôn, bộ dáng như xem kịch.
"Sai rồi? Mày làm ra việc khốn nạn như này, còn muốn cơ hội?!"
Úc lão gia tử hiển nhiên là tức cực, cầm lấy quải trượng trong tay liền quất lên người Úc nhị gia, người bên cạnh lập tức loạn thành một nắm, có người bảo lão gia tử đừng tức giận, cũng có người đỡ Úc nhị gia.
Như vậy thì ngược lại là làm Úc Nam Diễn không chút sứt mẻ đứng một bên có vẻ hơi lạnh nhạt, Khương Tri Ngôn nghĩ nghĩ, cảm thấy vụ này thoạt nhìn rất nghiêm trọng, phỏng chừng tí nữa tiệc tối khi nào ăn, mà có thể an tâm ăn hay không cũng không nhất định, lưu lại 2 túi chà bông miếng đi, để tí nữa xem như lấp bụng.
Lỡ mà chờ tí nữa Úc Nam Diễn cũng đói thì chia cho anh một túi, làm công nhân mà, ngẫu nhiên vẫn là phải tích cực tí.
"Chị Tri Ngôn biết chuyện gì xảy ra không?"
Úc Quân Sách chả chút để ý mà ăn đồ ăn vặt, trên mặt là ý cười chói lọi, không đợi Khương Tri Ngôn trả lời anh ta đã tự mình nói.
"Vị Úc nhị gia này to gan lắm, thế mà học người ta cho vay nặng lãi, kết quả bức tử một người, con của người nọ ầm ĩ lên mạng, vài phút trước mới leo lên hot search kìa."
"Có điều bây giờ không còn, chị Tri Ngôn không cần search nữa, ở cửa là cảnh sát yêu cầu hiệp trợ điều tra."
Bàn tay bóc hạt dưa của Khương Tri Ngôn chợt đờ ra, chỉ 2-3 câu ngắn ngủi này, lượng tin tức quá lớn, cô nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.
Chỉ có thể nói, nếu cô là Úc lão gia tử, phải đánh chết thằng con bất hiếu này tại chỗ mới được!
"Chị Tri Ngôn muốn nói gì? Có phải hào môn rất đáng sợ hay không?"
Trên khuôn mặt baby đáng yêu của Úc Quân Sách treo nụ cười tươi sáng lạn, vào thời điểm hỗn loạn này anh ta như chẳng lo lắng vụ này sẽ ảnh hưởng đến Úc gia chút nào, cũng chả để bụng vị thân thích Úc nhị gia này sẽ thế nào.
Khương Tri Ngôn: "Chà bông kia có còn không, hiệu nào thế? Khá ngon đó."
Úc Quân Sách sửng sốt một giây, giây tiếp theo, tiếng cười áp lực vì miệng bị che lại của cậu ta lọt ra từ giữa kẽ tay, "Chị, chị Tri Ngôn, ha ha ha, chị thật thú vị."
Khương Tri Ngôn cạn lời, lại cắn một hạt dưa.
Ừm, vẫn là hạt dưa ngon.
Trò khôi hài này ầm ĩ tới tận hơn 6 giờ tối, sau đó là vợ con Úc nhị gia nhất tề ra trận cầu tình cho ông ta, động tác nhất trí quỳ thành một loạt, căn bản chả thèm để ý có phải đang ở trước công chúng hay không.
Nhưng tiếc thay lần này Úc lão gia tử hẳn là tức lắm rồi, chả có chút ý tứ thủ hạ lưu tình nào, trực tiếp bảo cảnh sát mang Úc nhị gia đi đi, còn lưu lại một câu: "Nên phạt thế nào thì phạt thế đó, muốn ngồi tù thì cứ ngồi đi!"
Này đây bữa tiệc vốn dĩ xem như gia tộc đoàn viên cũng chả có tâm tư ăn, lão gia tử bực tức lên lầu, đám thân thích khác cũng rất có nhãn lực mà lục tục cáo từ, chỉ còn lại Úc Nam Diễn, người nhà dư lại của Úc nhị gia và cả nhà cô út họ Úc.
Cùng với quần chúng ăn dưa Khương Tri Ngôn này nữa.
Lúc Úc Quân Sách đi còn rất hào phóng mà đưa tất cả đồ ăn vặt trên người anh ta cho cô, hai người cũng trao đổi bong bóng xanh.
"Chị Tri Ngôn, nếu chờ tí nữa còn có trò hay gì, nhớ rõ nói cho em chút nhá!"
—— Huynh đệ à, cậu nhiều chuyện như vậy ba mẹ cậu biết không?
Đại trạch Úc gia vốn náo nhiệt nháy mắt quạnh quẽ xuống, những người khác đều đang ở trên lầu không biết nói gì, mà bên chỗ Khương Tri Ngôn đây vẫn luôn một mình ăn, ăn, ăn.
Người hầu tựa hồ sợ chiêu đãi không chu toàn, hơn nữa có lẽ là không ai ăn những món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ đó, trái cây cứ dùng sức mà bưng đến trước mặt Khương Tri Ngôn như không cần tiền vậy.
Chờ hơn 9 giờ tối, khi Úc Nam Diễn xuống lầu chuẩn bị trở về với Khương Tri Ngôn thì phát hiện cô vẫn luôn che miệng.
"Làm sao vậy?"
Trên mặt Úc Nam Diễn không hiện nhưng trong lòng chắc chắn không vui, có điều anh sẽ không giận chó đánh mèo, còn có rảnh quan tâm Khương Tri Ngôn một chút.
Được quan tâm, Khương Tri Ngôn:...
"Hức."
Cô than ra một hơi, "Ăn no căng."
Lúc ngồi còn cảm thấy được, vừa đứng lên cái thôi, Khương Tri Ngôn thề trong mấy ngày gần đây cô không muốn ăn bất kỳ loại trái cây nào hết!
Úc Nam Diễn: "..."
Nghĩ đến cái đám gọi là thân nhân vì ích lợi mà tranh đến trò hề nào cũng ra, lại nhìn bộ dáng không tim không phổi này của Khương Tri Ngôn, không vui trong lòng như là bong bóng bị đâm thủng, "Để tôi bảo chú Lâm chuẩn bị chút thuốc tiêu hóa." Trong giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ.
Khương Tri Ngôn trừng to mắt: "Đừng! Ngàn vạn đừng!"
Sợ nhất là sự quan tâm bất thình lình của ông chủ, thật là làm cô đau dạ dày.
Nhìn ra được trạng thái này của Khương Tri Ngôn không thích hợp ngồi xe, vừa lúc Úc Nam Diễn cũng muốn hóng gió lạnh thanh tỉnh một chút, sau khi hai người ra khỏi đại trạch Úc gia thì liền chậm rãi dạo bước dọc theo đường nhỏ.
Tài xế thì mở đèn pha theo ở phía sau, đồng thời chiếu sáng cho họ.
Phỏng chừng trước kia Úc Nam Diễn cũng từng trải qua loại chuyện này mấy lần, động tác của ông anh tài xế thuần thục mười phần.
Cảnh tượng như vậy, bầu không khí như vậy nữa, nếu Khương Tri Ngôn có chút tâm tư gì kia thì nên lợi dụng thật tốt cơ hội này chơi ra một cuộc trò chuyện đêm khuya tình cảm, nói không chừng có thể từ diễn thành thật, thành công thượng vị.
Nếu nghĩ càng hiểm ác hơn chút, liệu đây có phải là Úc Nam Diễn cố ý thử hay không, nếu Khương Tri Ngôn thật sự có tâm tư này, nói không chừng liền...
Tiếc quá, Khương Tri Ngôn hoàn toàn không có ý tưởng này.
Hiện tại trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ —— Rốt cuộc tôi tạo cái nghiệt gì mà phải ra thổi gió lạnh trong buổi tối âm mười mấy độ vậy?!
Phải, cô no ứ ừ luôn, nếu ngồi xe không chừng sẽ say xe.
Nhưng bây giờ cô không chỉ no căng, cô còn rất lạnh!
Hôm nay là ngày quan trọng đi gặp Úc lão gia tử, Khương Tri Ngôn đương nhiên không có khả năng bọc áo bông to y như con gấu mà đi gặp mặt người ta được.
Mỹ lệ, ấy là phải giá đắt!
Có điều Khương Tri Ngôn cũng đã nghiêm túc nghĩ rồi, từ nhà Úc Nam Diễn đến đại trạch Úc gia toàn bộ hành trình đều là ngồi xe, không có cơ hội thổi gió lạnh, cho nên có thể không cần lo lắng vấn đề bị lạnh.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính!
Khương Tri Ngôn trầm tư, mình nên đánh gãy ông chủ trầm tư hay là cứ lạnh vậy đi, cùng lắm thì cảm mạo?
"Hôm nay em biểu hiện không tồi."
Vào lúc Khương Tri Ngôn rối rắm, Úc Nam Diễn đột nhiên mở miệng.
Lại nói tiếp, anh ấy cũng mặc không nhiều lắm, là sự phối hợp kinh điển của áo sơ mi và vest, vì sao Úc Nam Diễn không lạnh?
Chẳng lẽ...
Anh trộm dán Ấm bảo bảo* trong tây trang!
*: Đây là một nhãn hiệu miếng dán sưởi ấm rất nổi tiếng (bên trung).
"Nam..."
Khương Tri Ngôn mới vừa mở miệng nhả một chữ, một cơn gió lạnh liền rót vào, ôi lập tức phải nói là chua sảng kích thích.
Chờ cô hoãn lại sau ngụm khí lạnh này, vẫn là quyết định mệnh quan trọng hơn, cô là muốn làm cá mặn, không phải cá chết!
Lấy di động trong túi ra, Khương Tri Ngôn rúc tay trong tay áo nhanh chóng đánh ra mấy chữ, sau đó di động đã bị dỗi thẳng mặt Úc Nam Diễn, trên đó chỉ có 2 chữ to thêm 3 cái dấu chấm than, đầy đủ biểu đạt tâm tình kích động của tác giả.
"Tôi lạnh!!!"
Úc Nam Diễn: "..."