Chương 62

Tôi làm cá mặn chốn hào môn

Phù Diêu Khanh 15-11-2023 15:55:31

"Ông nội." Khi Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn lại lần nữa bước vào bổn trạch Úc gia ấy, liền nhìn thấy Úc lão gia tử với khí sắc khá là tốt ngồi ở đằng kia đang trêu đùa một con chó chăn cừu nhỏ. Chú cún cỡ 4-5 tháng, cứ vậy mà kéo quải trượng của ông cụ xoay vòng vòng, cái đuôi nhỏ kia ngoắt ngoắt miễn bàn hưng phấn đến cỡ nào. Nhìn thấy đám người xa lạ Khương Tri Ngôn kia cũng không sợ người lạ, cứ dán bên chân ông cụ mở to đôi mắt tròn xoe vô tội mà nhìn họ, tựa hồ đang phán đoán họ là địch hay bạn. Không thể không nói, nuôi một bé con đáng yêu bên người như thế thì tâm tình đều sẽ tốt hơn rất nhiều, so với bộ dáng ốm yếu mấy tháng trước, ông cụ hiện tại tựa hồ còn trẻ ra chút. "Nha đầu, tụi con tới rồi à." Ông cụ vui tươi hớn hở mà thả quải trượng ra, "Thật ra thì thật sự không có gì, ăn tết con ở bên ba mẹ con là được, ngày mai ông cũng hẹn ông bạn già đi chơi, không rảnh lo hai đứa đâu." Khương Tri Ngôn tiến lên một bước: "Nào chứ ạ, ông nội không chào đón con rồi, rõ ràng trước đó còn nói có thể tùy thời tới đây mà." "Ôi chao, sao có thể chứ! Nha đầu con muốn tới lúc nào thì tới lúc đó." Ông cụ vội vàng giải thích, "Đúng rồi, mau mau ăn cơm đi. A Vinh, gọi bọn họ một tiếng, ăn cơm." Lúc này chỉ còn kém vài phút là tới 12 giờ, ông cụ biết được trưa nay hai người sẽ qua đây thì liền nhất định đòi chờ bọn họ đến cùng nhau ăn cơm, Úc Nam Diễn biết khuyên không được cũng đành không khuyên nữa. Đang lúc nói chuyện, bà nội ba đã dắt một cô bé xuống lầu. Việc này Khương Tri Ngôn đã nghe Úc Nam Diễn nhắc qua rồi, cho nên cũng không kinh ngạc, sau khi chủ động chào hỏi hai người họ còn lục túi móc ra một nắm kẹo cho cô bé. Cô tới vội vàng, cũng không có chuẩn bị quà trước, chỉ có thể bù vào lần sau. Chẳng qua cô bé con ấy lại rất vui vẻ, vẻ mặt tươi cười xán lạn mà đón lấy kẹo, "Cảm ơn chị." Người ngọt, giọng càng ngọt hơn, còn có thể mơ hồ nhìn thấy hai cái má lúm đồng tiền, làm người ta chỉ nhìn đã thấy tâm tình rất tốt rồi, khó trách bà nội ba lại chọn cô bé. Từ sau sự kiện phó lãnh đạo kia, Úc lão gia tử đi viện điều dưỡng, tòa nhà to như vậy liền cứ vậy mà trống rỗng cô quạnh, thẳng đến khi bà nội ba nhận nuôi đứa bé này thì cuối cùng mới nhiều chút hơi người. Năm người vào chỗ, Úc lão gia tử trò chuyện một ít việc ở viện điều dưỡng với Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn thì lại thường thường dùng đũa công thêm đồ ăn cho hai người họ, mà bà nội ba thì lại nhìn cô bé nhỏ, vẫn luôn bảo cô bé ăn nhiều một chút, cô bé sẽ rất ngoan mà gật đầu, còn bảo bà nội ba cũng ăn. Rõ ràng trên nhân số mà xem thì ít hơn lúc hồi trước ăn tết nhiều, nhưng không khí lại tốt hơn không biết bao nhiêu. Khương Tri Ngôn còn nhớ rõ hồi mùng 2 năm ngoái khi mình tới Úc gia ấy, người rất là đông, nhưng lúc ăn cơm cũng là rất yên ắng, làm cô thiếu chút nữa tiêu hóa không tốt. "Ha ha ha." Úc lão gia tử lại lần nữa cười ra tiếng, "Được được được, chờ năm sau tìm một thời tiết tốt, chúng ta cùng đi câu cá! Để ông xem thử bản lĩnh của nha đầu con!" "Được ạ, con thiệt không khoa trương đâu, cá kia cứ y như nhìn chuẩn con vậy đó, một con lại một con nhảy vào thùng con." Nói đến vụ này, Khương Tri Ngôn liền rất là kiêu ngạo, còn kéo lấy Úc Nam Diễn ở bên cạnh, "Nam Diễn làm chứng cho con, lúc ấy ảnh câu cả một tiếng mà một con cũng không có!" "Ha ha ha ha, từ nhỏ Nam Diễn đã không có duyên với động vật rồi." Ông cụ hoàn toàn không có ý muốn giữ mặt mũi cho cháu nội, "Khi nhỏ nó còn từng bị chó rượt rất nhiều lần đó." "Thiệt hả ông? Ha ha ha." Úc Nam Diễn: "..." Làm đương sự bị cười, một người là ông nội ruột, một người khác là bà xã ruột, còn có thể làm sao chứ? Chỉ có thể tha thứ bọn họ. Vừa trò chuyện vừa ăn uống, thời gian trôi qua rất mau. Chuyến bay của Khương Tri Ngôn là 3 giờ chiều. Cô thấy thời gian được tầm tầm rồi, đang muốn đứng dậy cáo từ thì Úc lão gia tử đã phát hiện trước. Ông vội vàng đưa mắt ra hiệu cho quản gia Vương, giây tiếp theo quản gia Vương liền biến ra một đống hộp quà từ sau lưng. Thật không khoa trương, nhìn có ít nhất là 7-8 hộp, hai tay đều nhất tề ra trận cũng thấy miễn cưỡng. "Nha đầu, đều là một ít đồ vặt không đáng tiền, con mang về cho thông gia, ông già này lớn tuổi rồi, không thể tự mình qua đó, mấy cái đó coi như là một chút tâm ý vậy." Thật ra thì tuy ông cụ đã hơn 80 tuổi nhưng thân thể vẫn cứng cáp, muốn ngồi máy bay gì đó cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng cố tình là trước đó chẳng biết vì sao, Úc Nam Diễn nghiêm túc tỏ vẻ không muốn để ông đi gặp ba mẹ Khương Tri Ngôn. Ông cụ thiếu chút nữa đều phải đoán là liệu có phải hai người bỏ trốn vì tình không đó, chỉ là vẫn ôm ý tưởng tín nhiệm cháu trai, cuối cùng ông vẫn là làm theo. Người không đến, thế thì lễ cũng phải đến đi chứ. Bằng không bên thông gia sẽ thật cho rằng Úc gia bọn họ không có lễ nghĩa đó. —— Một ít đồ vặt không đáng tiền. Khương Tri Ngôn không biết cái gọi là "Không đáng tiền" trong miệng ông cụ liệu có phải là cùng một ý với không đáng tiền trong cảm nhận của người thường không nữa, cô thật sự không muốn ngàn dặm xa xôi khiêng hộp quà về thành phố Giang để rồi cuối cùng còn phải khiêng về đâu nha! "Cầm đi." Úc Nam Diễn như là nhìn ra ý tưởng của Khương Tri Ngôn, đồng thời còn liếc di động một cái, "Ông nội, đường hàng không vừa mới được duyệt, con dẫn Liễu Liễu đi nghỉ ngơi một lát." Khương Tri Ngôn sửng sốt một chút, "Nghỉ ngơi?" Giờ đã hơn 1h chiều, đuổi tới sân bay rồi check-in nữa, thời gian vốn dĩ đã có chút khẩn trương rồi, nào còn có thời gian nghỉ ngơi. Úc Nam Diễn đứng dậy, cúi đầu cười với Khương Tri Ngôn: "Úc gia có máy bay trực thăng tư nhân, chờ chút nữa có thể bay thẳng tới thành phố Giang, em không cần lo." Máy bay, trực thăng, tư nhân? Cho nên, đường hàng không mà Úc Nam Diễn vừa nói mới nãy là đường hàng không bay đến thành phố Giang? Trước kia cô đích xác có nhìn thấy máy bay trực thăng của Úc gia, chỉ là cái thứ đồ chơi này muốn bay không có đơn giản thế đâu, phải báo cáo xin phép trước tiên, ôi cả một đống thủ tục. Thấy Úc Nam Diễn cũng không dùng được mấy lần, phỏng chừng cũng là ngại phiền toái. Nhưng từ khi biết mình muốn tới đây cho đến giờ phút này cũng chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thế mà đã oke hết rồi hở? Hẳn là biểu cảm của Khương Tri Ngôn thật sự là quá mức nghi hoặc, Úc Nam Diễn đánh tiếng với ông nội xong liền vừa dẫn Khương Tri Ngôn lên lầu vừa giải thích với cô. Câu đầu tiên chính là: "Liễu Liễu, không thể dùng và lười dùng có khác nhau." Ý tứ kia rất rõ ràng, thật sự thì trước kia Úc Nam Diễn hoàn toàn có thể ngồi trực thăng đi làm tan tầm, sẽ không kẹt xe và cái nữa là còn nhanh hơn. Nhưng anh trừ bỏ có mấy lần thật sự có việc rất quan trọng cần đến công ty ngay, còn những lúc khác cũng sẽ không dùng thứ này, chính là vì cảm thấy không cần thiết. Nhưng lần này Khương Tri Ngôn chạy tới chạy lui vất vả như vậy, Úc Nam Diễn sao có thể cứ thờ ơ mà nhìn được? Lúc tới là quá đột nhiên, lúc đi mà còn không kịp chuẩn bị thì chính là Úc Nam Diễn vô năng. Sở dĩ trước đó chưa nói cũng là vì trước lúc đảm bảo được vạn vô nhất thất thì Úc Nam Diễn không muốn mở miệng. "Đây là năng lực của đồng tiền trong truyền thuyết sao?" Khương Tri Ngôn trông như là được thụ giáo: "Thật sự sẽ không phiền toái sao?" "Sẽ không, dùng máy bay trực thăng qua đó chỉ cần hơn 1 tiếng, anh đã liên hệ xong xuôi, sẽ đậu ở tầng thượng một khách sạn dưới trướng Nam Hằng, chỗ đó cách nhà em chừng 20 phút chạy xe." "Xe cũng đã chuẩn bị sẵn, giờ là 1h 11 phút, Liễu Liễu em có thể ngủ đến 3h rưỡi, thời gian dự lưu ra rất đầy đủ." Khương Tri Ngôn:... Nghe Úc Nam Diễn an bài rõ ràng khoảng thời gian tiếp theo của mình, công việc và chi tiết nối tiếp đó cũng thỏa đáng, Khương Tri Ngôn lập tức muốn dựng ngón cái cho anh. Tuy nghĩ như thế rất không có chí khí, cơ mà nằm thắng thiệt sự là quá sung sướng. Nếu có thể, ai thích mệt chết mệt sống mà dựa vào chính mình nỗ lực chứ! Nếu có thể được chọn, lại có thằng nào không muốn làm phú nhị đại chứ? "Sáng giờ rất mệt phải không?" Đi vào phòng ngủ, Úc Nam Diễn dắt tay Khương Tri Ngôn, "Nghỉ ngơi cho tốt, quần áo của em đều vẫn còn ở trong ngăn tủ, đến giờ rồi anh sẽ gọi em, anh ở ngay ngoài cửa thôi." Khương Tri Ngôn cũng chẳng xa lạ gì với cái giường này, trước đó cũng từng nằm trên đó với Úc Nam Diễn mấy buổi tối, giờ nhìn thấy còn có một phần hoài niệm. "Anh không ngủ sao?" Thấy Úc Nam Diễn muốn rời đi, Khương Tri Ngôn kéo lấy tay áo Úc Nam Diễn một phen, "Anh cũng mệt rồi nhỉ." Hai hôm này Úc Nam Diễn cũng lên máy bay qua qua lại lại, tinh lực anh có dư thừa đi nữa cũng không phải thần mà. "Cùng nhau ngủ." "Liễu Liễu..." Úc Nam Diễn bất đắc dĩ cười: "Anh không mệt." Trước kia một ngày phải bay ba bốn bận Úc Nam Diễn cũng đều đã có, hai hôm này với anh mà nói căn bản không tính là mệt, hơn nữa anh cũng không có thói quen ngủ trưa. Chỉ là đối mặt với biểu cảm không cho phép phản bác của Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn vẫn là thỏa hiệp. Có một loại mệt, gọi là bà xã cảm thấy anh mệt. Khi hai người lên giường vừa lúc là 1 giờ rưỡi, màn cửa chắn sáng làm cả căn phòng tựa như đêm tối, Khương Tri Ngôn set đồng hồ báo thức xong liền nói một câu "Chúc ngủ ngon" với Úc Nam Diễn, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại, cô chính là có thói quen ngủ trưa đó nha. Bên kia giường Úc Nam Diễn nhìn khuôn mặt ngủ ngon ngoan ngoãn của Khương Tri Ngôn, cũng chậm rãi đáp lại một câu "Chúc ngủ ngon". Không muốn ánh sáng di động quấy rầy đến Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn bỏ điện thoại sang một bên, trợn tròn mắt bắt đầu tự hỏi vài chuyện. —— Anh với Liễu Liễu đã chính thức kết giao, thế thì chuyện kết hôn cũng nên đưa lên nhật trình, tháng ba tháng tư xuân về hoa nở, dù cho có mặc áo cưới ở bên ngoài cũng sẽ không lạnh, thời gian vừa vặn tốt. —— Mấy phần thiết kế nhẫn trước đó được đưa tới kia đều không thấy hài lòng, chờ qua tết rồi bảo bọn họ thiết kế lại lần nữa. —— Nếu cầu hôn, cũng phải tìm một ngày lành, Liễu Liễu... Nghĩ nghĩ, giữa chừng mông lung Úc Nam Diễn tựa hồ cũng bị cảm nhiễm cơn buồn ngủ, đôi mắt chậm rãi nhắm lại. Cả căn phòng rất mau chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi lại hài hòa. Chờ trong đại sảnh một chốc mới phát hiện Úc Nam Diễn cũng không xuống lầu, Úc lão gia tử cười lắc đầu, "A Vinh à, ông nói cái thằng như Minh Chí, sao lại có thể sinh ra kẻ si tình như Nam Diễn vậy nhỉ?" Đừng nói Úc Minh Chí, ngay chính Úc lão gia tử cũng biết ông không phải người đàn ông tốt, cho nên Úc Nam Diễn... "Chắc là giống Nam Giác phu nhân ạ." Quản gia Vương nhỏ hơn Úc lão gia tử mười mấy tuổi, lại cũng là từ nhỏ đã đi theo, đối với chuyện nhà họ Úc, ông có thể nói là biết rất rõ ràng. Nam Giác phu nhân, cũng là vợ cả đầu tiên của Úc lão gia tử, có thể nói là bà năm đó đã ở bên ông cụ đánh được Nam Hằng về. Mà cái tên Nam Hằng này, cũng là lấy chữ "Nam" của Nam Giác phu nhân và chữ "Hằng" trong tên Úc lão gia tử hợp lại mà thành. Thậm chí cái tên Úc Nam Diễn này, nó lại làm sao mà không phải ôm lấy một tia tưởng niệm của ông cụ, đáng tiếc giai nhân đã qua đời, có tiếc nuối cùng hối hận nhiều cỡ nào cũng vô dụng. "Nói không chừng là A Giác ở trên trời có linh phù hộ Nam Diễn, để nó được bình bình an an mà qua cả đời." Úc lão gia tử thở dài một hơi, không nói chuyện nữa. Tuổi càng lớn lại càng dễ nhớ tới cố nhân trước kia, sau khi ông chết chắc chắn là phải xuống địa ngục, chỉ hy vọng Nam Diễn với Khương nha đầu có thể hạnh phúc vui sướng mà sống cả đời. Có an bài tinh vi của Úc Nam Diễn, cả lộ trình về thành phố Giang của Khương Tri Ngôn đều thuận lợi mười phần, lúc về tới nhà cũng chỉ mới 5h nhỉnh hơn vài phút, cách giờ cơm tất niên lúc 6h còn có thời gian khá đủ đầy. Chỉ là mẹ Khương nhìn thấy lúc đi Khương Tri Ngôn xách đi cái hộp quà đựng nghiên mực và một ít trái cây với đặc sản của thành phố Giang, khi về lại xách theo càng nhiều thứ hơn, ôi nói thiệt có chút bất đắc dĩ. Như nào mà đi một chuyến cứ như là nhập hàng thế, còn càng ngày càng nhiều? Khương Tri Ngôn nhún vai: "Không có cách nào, ông cụ quá nhiệt tình, con không cự tuyệt được á." Vốn dĩ muốn lấy cớ mình không cầm nổi để cự tuyệt hàng tết của ông cụ, ai ngờ chuyện tiếp sau được an bài tốt như vậy, làm cô thiệt là không tìm ra cơ hội cự tuyệt. Sau khi xuống trực thăng, giám đốc khách sạn liền trực tiếp đưa Khương Tri Ngôn xuống lầu, thậm chí còn muốn giúp Khương Tri Ngôn xách đồ đạc luôn, bị nghiêm túc lại mãnh liệt mà cự tuyệt thì mới đánh mất ý nghĩ đó. Mẹ Khương nghe vậy thì thầm trừng mắt liếc Khương Tri Ngôn một cái, nhưng lúc này ông bà nội với một nhà 4 người nhà bác cả đã ngồi trong phòng khách, bà cũng không tiện nói quá nhiều, trước hết bảo Khương Tri Ngôn ra ngoài chiêu đãi khách khứa, còn mình thì lại về lại trong bếp làm việc. Bà tính chờ tới tối hai người lại tâm sự cho kỹ. Lúc sáng khi ra ngoài ấy, vì Khương Tri Ngôn nói quá nhanh nên mẹ Khương chưa phản ứng lại kịp, chỉ là nhanh chóng chuẩn bị chút hàng tết bái phỏng cho cô, nghĩ không thể để thất lễ được. Sau đó bà đi đón đoàn người ông nội Khương rồi lại về đến nhà, cứ mãi bận bịu nên cũng chỉ đành gạt chuyện này sang một bên trước. Nhưng trong đầu mẹ Khương ngẫu nhiên cũng sẽ hiện lên mấy nghi hoặc, sau đó thì càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Tuy Khương Tri Ngôn cho ra lý do là ông cụ đêm giao thừa chỉ có một mình rất cô đơn tịch mịch, cô chỉ đi thăm gặp mặt cái thôi, nhưng mà không phải hai đứa nó mới vừa kết giao à? Nhà gái nhanh thế đã tới cửa vấn an trưởng bối? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ kia của ông nội Úc Nam Diễn còn chính là kiểu rất vừa lòng, bằng không cũng sẽ không đáp lễ nhiều quà cáp thế. Hay là nói nhà có tiền đều nhiệt tình như thế nhỉ, chỉ cần Úc Nam Diễn thích là bọn họ liền không có ý kiến? Bàn tay đang bỏ muối của mẹ Khương đột nhiên run lên, một ý niệm chợt lóe lên trong óc. —— Liễu Liễu con bé... Hẳn sẽ không phải là mang thai đó chứ?