"Anh Diễn -"
Bất đồng với đám Khương Tri Ngôn đang hai mặt nhìn nhau, Phương Huyền Mẫn nhìn thấy Úc Nam Diễn lại thật rất vui vẻ, cũng không có xấu hổ vì một phen lời nói vừa nãy kia, "Em tìm anh lâu lắm đó."
Cô ta đi mau vài bước muốn chạy về phía Úc Nam Diễn, kết quả còn chưa có tới gần, Úc Nam Diễn đã trực tiếp vòng qua cô ta đi về phía Khương Tri Ngôn, lưu Hàn Dật lại tại chỗ.
Phương Huyền Mẫn chu mỏ, "Anh Diễn, rõ ràng khi còn nhỏ chúng ta chơi rất vui vẻ, sao anh..."
Úc Nam Diễn nhíu mày: "Tôi lớn hơn cô 6 tuổi."
Ngụ ý, căn bản không có khả năng chơi rất vui vẻ.
Chờ Phương Huyền Mẫn có thể đi, có thể chạy, có ký ức rồi, Úc Nam Diễn cũng đã học tiểu học, lấy cái tính của anh, sao có thể chơi vui vẻ với một đứa trẻ còn hôi sữa.
Cũng chả biết Phương Huyền Mẫn bỏ thêm bao nhiêu lớp filter vào thơ ấu của cô ta nữa.
"Ái da, Phương tiểu thư."
Hàn Dật lười biếng mà duỗi người, "Cô chặn tôi ở cửa thế này, không biết còn tưởng là hai ta có cái gì đó ấy nhỉ? Tôi chính là người có bạn gái rồi, cũng không tính tìm cô bé trẻ tuổi chơi đâu."
Phương Huyền Mẫn nhìn về phía Hàn Dật, mày đẹp chợt nhíu, "A, anh là có tà tâm mà không có gan làm tặc đi, tôi không tin có tên đàn ông nào sẽ không thích cô gái trẻ tuổi."
Hàn Dật trừng mắt, lời này bảo anh ta đáp thế nào, làm sao để chứng minh, thề à? Vì cái cớ gì anh ta phải thề với cô ả này?
Đường đường chủ tịch NY, giờ phút này thế mà bị nghẹn họng.
"Xí."
Phương Huyền Mẫn phát ra một tiếng mang ngữ khí nội hàm trêu chọc đặc biệt khinh thường về phía Hàn Dật, lập tức lại quay đầu nhìn về phía Úc Nam Diễn, "Nhưng mà anh Diễn thì khác, nếu là anh Diễn, tôi chỉ cần một người là đủ rồi!"
Nè, cô nương, vừa nãy cô cũng không phải nói vậy đâu!
Hiện tại Khương Tri Ngôn cũng coi như nhìn ra rồi, cô nương Tiểu Mẫn này chính là kiểu "Tra thiên nhiên" trong miệng rất nhiều người, người như vậy trên mặt tình cảm nam nữ chắc chắn sống càng tiêu sái.
Đại khái chính là cái kiểu "Bai thì bai thôi, đứa tiếp theo ngoan hơn" này đây, dù có là "chân ái" Úc Nam Diễn, phỏng chừng cũng chỉ thương tâm mấy ngày liền kiếm niềm an ủi khác.
Tuy trên mặt đạo đức có lẽ sẽ chịu một số người khiển trách, nhưng đời người chỉ vài thập niên ngắn ngủi, chính mình vui vẻ mới quan trọng nhất.
Giờ khắc này, Khương Tri Ngôn đột nhiên cảm thấy Phương Huyền Mẫn như vậy cũng được, thế đạo này đã đủ nhiều áp bách với quy củ cho con gái rồi, chỉ cần không vi phạm pháp luật, loại chuyện này chẳng phải kẻ muốn cho người muốn nhận sao?
Phương Huyền Mẫn nhìn Úc Nam Diễn, vẻ mặt si mê, nhưng Úc Nam Diễn hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ vô nghĩa đó, anh trực tiếp lấy di động ra: "Phương tiểu thư, cô là tự mình đi hay là để tôi gọi điện thoại cho cha cô."
"Anh Diễn."
Phương Huyền Mẫn mắt mang nước mắt, y như Úc Nam Diễn là kẻ phụ lòng ấy, "Anh thật tuyệt tình!"
Lưu lại cái câu phảng phất lời thoại của nữ chính phim khổ tình, Phương Huyền Mẫn lệ ròng chạy đi, nếu lúc này quất thêm một cái BGM thê lương hoặc bối cảnh mưa rào nữa, ấy thật là hợp với tình hình mười phần.
Khương Tri Ngôn:...
Cô cho rằng mình đã đủ bình tĩnh, đủ kiến thức rộng rãi, không ngờ tới núi cao còn có núi cao hơn, cô nàng này không vào giới giải trí sáng lên nóng lên thật tiếc quá.
Ôi nhìn nước mắt nói đến là đến kia kìa, biểu cảm đau khổ thê thảm tuyệt vọng kia nữa, làm nữ chính ngược văn tuyệt đối không thành vấn đề.
"Anh - Diễn -"
Hàn Dật õng ẹo học Phương Huyền Mẫn nói chuyện, kết quả không có làm Úc Nam Diễn ghê tởm được, chính anh ta chịu không nổi trước.
"Muốn mạng, Phương gia này là làm sao mà nuôi ra đứa con gái như vậy được?"
Lời Hàn Dật không được đến câu trả lời của Úc Nam Diễn, ngược lại Khương Tri Ngôn khẽ cười một tiếng: "Cũng được mà."
Hơn hai mươi tuổi còn có thể sống tùy tâm sở dục như vậy, chí ít cũng chứng minh Phương gia rất cưng chiều đứa con gái này. Bằng không Phương Huyền Mẫn cũng không làm ra được hành động với nảy ra cái ý thế được.
Không nghĩ tới Hàn Dật lại bị những lời này của Khương Tri Ngôn dọa tới rồi, "Em, em dâu, em ngàn vạn đừng có nghĩ cái gì gì kia nha!"
Khương Tri Ngôn:...
Cô tạm thời không có cái ý tưởng này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Hàn Dật, vẫn là tò mò hỏi một câu: "Anh sợ cái gì?"
Chính mình lại chả phải vợ Hàn Dật, muốn tức cũng nên là Úc Nam Diễn tức chứ nhỉ?
Hàn Dật lui về sau một bước, "Em như vậy chắc chắn mười mươi sẽ đánh ra kết cục hắc hóa! Nếu không phải tuyến vào phòng tối nhỏ thì cũng chính là tuyến đồng quy vu tận."
Khương Tri Ngôn: "... Chứ không thể là tuyến em độc mỹ* à?"
*: Viết tắt cho độc thân và mỹ lệ.
Còn nữa, có phải Hàn Dật đang bôi đen Úc Nam Diễn trong vô hình một phen không?
Hàn Dật nghe vậy thì lắc đầu, "Em dâu à, em vẫn là quá trẻ tuổi." Vẻ mặt như kiểu mi không rõ, chỉ mình ta tỉnh ấy, ai không biết còn tò mò anh ta là bị Úc Nam Diễn hãm hại thế nào đâu.
Úc Nam Diễn bị làm lơ ở một bên mặt vô biểu tình mà nhìn thoáng qua Hàn Dật, hiển nhiên đã không muốn phí miệng lưỡi với anh ta nữa, mà là nhìn về phía Khương Tri Ngôn: "Ngồi đi, 20 phút sau chúng ta lại ra ngoài."
Cứ như vậy, Khương Tri Ngôn ngồi một bên, Úc Nam Diễn với Hàn Dật ngồi một bên.
Khương Tri Ngôn với Hàn Dật rốt cuộc cũng tự giới thiệu chính mình cho nhau, xem như làm quen bước đầu.
"Em dâu, em với người anh em của anh quen nhau thế nào vậy?"
"Hai người ai theo đuổi ai?"
"Lúc ấy người anh em của anh có cầu hôn chứ? Cầu thế nào?"...
Khương Tri Ngôn thật sự không ngờ tới đường đường chủ tịch NY không chỉ là một anh chàng lảm nhảm lại còn mê buôn chuyện, "Anh hỏi Nam Diễn đi, em ngại nói lắm."
Đối với mấy vấn đề này, phương thức ứng đối của Khương Tri Ngôn là ném nồi, tin rằng sẽ không ai đi hỏi Úc Nam Diễn.
Quả nhiên, Hàn Dật thở dài một hơi, "Hỏi cậu ta? Vậy chẳng bằng anh mua viên đan chảy ngược thời gian còn đơn giản hơn."
Úc Nam Diễn vốn cảm thấy mình không quá biết nói chuyện phiếm, một mình Khương Tri Ngôn có lẽ sẽ nhàm chán cho nên mới ngầm đồng ý Hàn Dật tiến vào.
Vì Hàn Dật là thật sự rất nhiều chuyện, không chỉ là bát quái* của người bên cạnh, với chuyện của minh tinh trong giới giải trí ấy càng là có thể đọ với paparazzi, thuộc như lòng bàn tay, cũng có thể cho Khương Tri Ngôn dùng để giết thời gian.
*: lúc này chữ bát quái thuộc về danh từ, nó mang nghĩa những chuyện bên lề, có thể bê bối, có thể chỉ là nhàn sự về những người khác, nhưng nếu để là gièm pha thì cũng hơi nặng. Cho ví dụ nhé (vì sự thật là có lẽ vốn từ ngữ của mình không đủ phong phú, không tìm từ phù hợp hơn thay cho nó được), anh A bị đồn có xích mích với anh B, cái vụ này gọi là bát quái của anh A và anh B, đấy, đại loại là thế đấy. Cái từ nhiều chuyện mình dùng là để thay cho từ bát quái mang vai trò tính từ trong đoạn này đó.
Nhưng hiện tại, xem ra anh đã xem nhẹ trình độ nhiều chuyện của Hàn Dật rồi.
Ngay trước mặt mình hỏi mấy cái này, là thật cảm thấy có Khương Tri Ngôn ở bên, Úc Nam Diễn sẽ không thế nào anh ta à?
"Câm miệng."
Đôi ngươi bích sắc của Úc Nam Diễn đảo qua Hàn Dật, rất có tư thế cậu mà lại hỏi là liền đi tìm chết đấy.
Làm Hàn Dật yên lặng xoay người về phía Khương Tri Ngôn, "Thật là, cậu dữ như vậy rốt cuộc là làm sao mà cưới vợ được vậy?"
"Em dâu à, em hẳn không phải là bị cậu ta lừa lên thuyền giặc chứ?"
Khương Tri Ngôn sửa sang làm váy lại một phen, cảm thấy anh bạn này của Úc Nam Diễn thật là to gan nhưng mà cũng rất thú vị, "Không, em là tự nguyện lên thuyền giặc."
"Ha ha ha ha."
Hàn Dật cười to, đồng thời hung hăng vỗ đùi mình một cái, "Giờ anh thật tin em là bà xã cậu ta rồi."
Hửm? Vì sao thế, chỉ bởi vì một câu này?
Khương Tri Ngôn không hiểu, nhưng cô thấy Hàn Dật cười vui vẻ như vậy, cũng đành không đánh gãy anh ấy.
Mà Hàn Dật cười cười, lại nhìn về phía Úc Nam Diễn, "Nói thiệt nhé, người anh em của anh trừ bỏ lòng dạ hẹp hòi, không thích nói chuyện, động cái là liền phóng sát khí ra, tuyệt đối là ông chồng tốt."
"Nhìn khuôn mặt này đi, thêm cả dáng người này, còn có tiền mấy đời cũng xài không hết nữa." Hàn Dật tựa hồ đã hoàn toàn quên trước đó không lâu chính mình từng nói Úc Nam Diễn trừ bỏ mấy thứ này thì còn có gì, "Mấu chốt, tuyệt đối sẽ không ngoại tình!"
Thấy phản ứng của Khương Tri Ngôn không lớn, Hàn Dật tiếp tục bổ sung, "Em đừng có không tin à, khi trước bọn anh ở nước ngoài có biết bao cô em coi trọng người anh em của anh muốn có một đoạn, đều bị cậu ấy cự tuyệt đó."
"Càng tuyệt hơn chính là còn có nam cũng muốn tự tiến cử lên giường, bị cậu ấy cho một chữ giải quyết, em dâu đoán là chữ gì?"
"Cút?"
Ánh mắt Hàn Dật lập tức bất đồng, giơ ngón cái lên với Khương Tri Ngôn, "Thật không hổ là vợ chồng!"
Trộm nghía Úc Nam Diễn, phát hiện anh cũng không có dùng tầm mắt đóng băng nhìn mình nữa, Hàn Dật cười trộm trong lòng, anh ta liền buông thả lá gan mà chia sẻ một ít chuyện của Úc Nam Diễn khi cầu học ở nước ngoài với Khương Tri Ngôn.
—— Làm huynh đệ, mình thật đúng là một cái máy bay yểm trợ đủ tư cách mà.
Hàn Dật âm thầm khoe khoang một câu, vì anh ta biết cái loại tính cách như Úc Nam Diễn đây chắc chắn sẽ không nói về chuyện quá khứ của mình với Khương Tri Ngôn.
Này sao được?
Hiểu biết về một người mới sẽ yêu một người, hiện tại Khương Tri Ngôn bị một vài điều kiện hấp dẫn đều là tạm thời, chỉ có phù hợp cả linh hồn thì hôn nhân mới có thể lâu dài.
Chính mình mạo nguy hiểm làm ông tám chỉ vì phụ trợ Úc Nam Diễn ưu tú, thật là huynh đệ tốt cảm động của Hoa quốc.
Chờ tí nữa cần phải bắt Úc Nam Diễn nhường hai điểm nữa cho mình trong hạng mục Thiên Khải!
Vì thế, trong 20 phút này, Khương Tri Ngôn đã bị bắt biết được Úc Nam Diễn thời đại học ở nước ngoài không chỉ nam nữ đều đổ, việc học ưu tú, được các đại giáo sư yêu thích sâu sắc, lại còn biết được thật ra anh nấu ăn khá ngon, chỉ là ngày thường không dễ xuống bếp, Hàn Dật kiến nghị Khương Tri Ngôn có thể thử dùng mỹ nhân kế.
Khương Tri Ngôn: "... Ha ha."
Nói thêm gì nữa, Khương Tri Ngôn hoài nghi giây tiếp theo Hàn Dật phải báo ra kích cỡ 3 vòng của Úc Nam Diễn mất.
Còn tốt là rất mau 20 phút đã tới hạn rồi.
Ba người đi theo người giúp việc dẫn đường trong khách sạn đi vào đại sảnh khách sạn, chỗ này đã hội tụ không ít bạn bè thân thích đến chúc phúc rồi, ngay cả Khương Tri Ngôn cũng thấy được vài "người quen".
Cả nhà Chư Quốc Vĩ, bao gồm cả Chư Hạo và Chư phu nhân.
Người bạn mở quán bar của Úc Quân Sách kia, tên là Thẩm Nhất Đinh nhỉ, đứng cạnh anh ta hẳn là cha mẹ anh ta.
Còn có cái vị khuê mật kia của Phương Huyền Mẫn nữa, cái vị từng gặp ở cửa phòng làm việc của Any ấy, Khương Tri Ngôn nhớ rõ đây là một cô nương trà nghệ chưa tới nhà.
Cái vòng này nói lớn thật sự lại không lớn, các nhà các hộ có quan hệ thân thích càng không phải số ít, tới tới lui lui cũng chỉ những người này.
Khương Tri Ngôn thấy được người quen, tất nhiên cũng có không ít người thấy được bọn họ, Úc Nam Diễn tuy ngày thường rất điệu thấp, nhưng dung mạo anh thật sự quá dễ nhận.
Hơn nữa bên cạnh còn có Hàn Dật, ai không biết NY chính là Úc Nam Diễn và Hàn Dật đồng sáng lập.
Vậy thì thân phận Khương Tri Ngôn càng dễ đoán.
Nhân lúc còn có vài phút mới chính thức bắt đầu tiệc đính hôn, không ít người thấy cơ hội liền muốn đến chuyện trò vài câu.
Dù cho biết Úc Nam Diễn không dễ giao tiếp, nhưng lỡ thì sao?
Làm ăn mà, cái không thể cần nhất chính là da mặt!
Giờ phút này việc Khương Tri Ngôn cần phải làm chính là làm một cái bình hoa đủ tư cách, chẳng sợ là Hàn Dật vừa nãy còn thấy không đàng hoàng, lúc này cũng là một bộ dáng tinh anh, nói lời khách sáo với mấy người kia hoàn toàn chính là một cáo già thương trường.
Chỉ là...
—— Học trưởng Chư Hạo à, ánh mắt anh rõ ràng quá!
Ý cười trên mặt Khương Tri Ngôn bất biến, tựa hồ hoàn toàn không nhận thấy được ánh mắt kia, lẳng lặng chờ nghi thức đính hôn mở màn.
Nhưng thật ra lại là Úc Nam Diễn không dấu vết mà dịch vài bước, lập tức chặn hoàn toàn ánh mắt Chư Hạo, chút giao phong này trừ bỏ ba người họ ra, không có ai ở đây phát hiện hết.
Rất mau, nghi thức đính hôn bắt đầu, Khương Tri Ngôn cũng thấy được đối tượng đính hôn của Phương Huyền Mẫn, dù cho cố tình làm tạo hình cũng vẫn có thể nhìn ra tướng mạo anh ta bình thường mười phần như cũ, chiều cao kia không chênh lệch mấy với Phương Huyền đang đeo giày cao gót.
Khương Tri Ngôn đã nhìn Phương Huyền Mẫn này tuyệt đối là một cô nhan khống, khó trách còn chưa kết hôn cũng đã đang suy xét chuyện bao nuôi tiểu bạch kiểm.
"Phương gia này, chậc."
Hàn Dật nhẹ giọng nói câu đó xong liền không nói lời nào nữa, nhìn cặp tân nhân trên đài diễn thuyết, cha mẹ diễn thuyết, trao đổi nhẫn đính hôn...
Chính là một bộ lưu trình tiêu chuẩn của các buổi đính hôn hào môn.
"Mệt không? Em về phòng nghỉ chờ anh đi."
Kết thúc cái này còn có tiệc tối, Úc Nam Diễn còn phải đi bái phỏng trưởng bối Phương gia, thuận tiện nói một ít việc.
Còn về Khương Tri Ngôn, có đi hay không đều được cả.
"Còn được, em không đi không sao chứ?" Cô không tới thì thôi đi, tới rồi mà không đi gặp mặt một lần thì liệu có khiến người ta thấy người Úc gia không lễ phép không.
"Không sao, anh sẽ về nhanh thôi."
Nếu Úc Nam Diễn cũng đã nói vậy, Khương Tri Ngôn đương nhiên lựa chọn nằm yên, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.
Nhưng Úc Nam Diễn tựa hồ có chút không yên tâm, còn phó thác cô cho Hàn Dật, đồng thời tỏ vẻ nếu Khương Tri Ngôn thiếu một cọng lông tơ nào, liền lấy Hàn Dật khai đao tạ tội.
Đương nhiên, điều trên đây là Hàn Dật phiên dịch.
"Em xem cái biểu tình của cậu ta lúc ấy kìa, cái ánh mắt kia, chắc chắn chính là ý này!"
Phòng nghỉ tự có một ít trái cây và điểm tâm, vừa lúc Khương Tri Ngôn mặc lễ phục không thể ăn nhiều, liền nếm vài miếng nhỏ lót dạ dày một chút.
Mắt thấy Hàn Dật lại muốn chia sẻ thêm hai ba chuyện của Úc Nam Diễn cho Khương Tri Ngôn, nơi cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
"Khương học muội, là anh."
Cái xưng hô này, ngay cả biện âm cũng chả cần đã biết ngay là Chư Hạo.
Hàn Dật nháy mắt lộ ra một bộ cảnh giác, "Học trưởng của em? Muốn mở cửa chứ?"
"Mở đi."
Khương Tri Ngôn thở dài trong lòng, không khai phỏng chừng Chư Hạo có thể tiếp tục gõ quá, nếu mà hấp dẫn ánh mắt người khác thì không hay.
Nếu chỉ là một mình Khương Tri Ngôn, chẳng sợ Chư Hạo ở ngoài kia gõ đến 18 khúc cong đường núi cô cũng lười mở cửa, nhưng lúc này cô là Úc phu nhân, bên cạnh còn có Hàn Dật đây, nếu không mở thì ngược lại có vẻ như mình chột dạ ấy.
"Học muội."
Chư Hạo vừa vào cửa liền thẳng tắp nhìn về phía Khương Tri Ngôn, "Em gầy rồi."
Khương Tri Ngôn:...
Hôm nay sao trước lúc ra cửa mình không xem lịch vạn niên nhể, một người hai người đều như diễn tinh nhập là sao? Hay là kẻ có tiền bởi vì có tiền, cho nên trên mặt tình cảm đặc biệt phong phú? Không biết để bọn họ đi làm xã súc mấy năm có thể chữa khỏi cái tật xấu này không nữa!
"Anh ảo giác rồi, gần đây tôi béo lên 1 cân 3 lạng."
Khương Tri Ngôn học biểu cảm mặt vô biểu tình của Úc Nam Diễn, "Học trưởng, anh có việc gì vậy? Nếu vẫn là những lời vô nghĩa như trước thì không cần phải nói."
Lúc này Chư Hạo mới chú ý tới bên cạnh Khương Tri Ngôn còn Hàn Dật ngồi đó, anh ta hung hăng cắn răng một cái, "Học muội, có thể bảo anh ta ra ngoài không? Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."
"Nè nè nè, có chuyện gì mà không thể nói ngay mặt tôi, em dâu nhu nhược như vậy, tôi không yên tâm để cô ấy ở cùng với anh!"
Khương Tri Ngôn còn chưa trả lời, Hàn Dật đã ồn ào lên trước.
Nếu như bị Úc Nam Diễn biết mình mặc kệ bà xã mới cưới của cậu ta ở riêng với một tên đàn ông vừa nhìn đã cảm thấy mỏ chuột tai khỉ không có ý tốt, trở về thế nào cũng phải xé xác mình mới được.
Khương Tri Ngôn cũng cảm thấy như vậy.
"Học trưởng, anh muốn nói cứ nói đi, nếu không nói thì thôi." Khương Tri Ngôn không biết cái gọi là chuyện quan trọng của Chư Hạo rốt cuộc "quan trọng" cỡ nào, nhưng rõ ràng là không thể ở riêng với Chư Hạo trong tình huống như này được.
Đây chính là trái với hợp đồng cực nghiêm trọng!
Hẳn là nhìn ra quyết tâm của Khương Tri Ngôn, lại hoặc là chuyện thật sự là quá mức quan trọng đi, Chư Hạo cũng chả rảnh lo Hàn Dật, anh ta hung hăng nhắm mắt lại mở ra, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Thật sự là ngày thường Khương Tri Ngôn căn bản không ra khỏi cửa, anh ta ngồi xổm ở thư viện canh hoài mà cũng không chờ được cô, trên bong bóng xanh lại bị cho vô blacklist, thật vất vả Chư Hạo mới chờ được cái cơ hội không có Úc Nam Diễn ở đây này, nếu bỏ lỡ lần này, lần sau không biết có còn cơ hội không nữa!
"Khương học muội!"
"Thật ra thì Úc Nam Diễn cưới em chỉ là xem em là tấm chắn thôi, anh ta căn bản không thích phụ nữ, em đã thành vợ đồng tính đó em biết không?!"
Khương Tri Ngôn: "Hả?"
Phản ứng của Hàn Dật còn lớn hơn, anh ấy trực tiếp nhảy dựng lên, "Anh đánh rắm!"
"Tôi có chứng cứ!"
Chư Hạo cũng kích động, "Cha Úc Nam Diễn chính là đồng tính luyến ái, mẹ anh ta năm đó cũng là bị lừa!"
Úc Minh Chí, cái vị thích mỹ nữ, cho rằng mỗi một người phụ nữ đều có một nét đẹp tự nhiên nào đó kia, là đồng tính?
Khương Tri Ngôn không tin, lại nói dù cho Úc Nam Diễn là đồng tính thật, có liên quan gì đến Úc Nam Diễn?
"Đm, anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?"
Hàn Dật là khiếp sợ thật.
Chỉ là hiện tại Chư Hạo căn bản không đếm xỉa tới anh ấy, nếu đã lỡ mở miệng, bèn dứt khoát nói thẳng luôn.
"Trong những năm gần đây, bên người Úc Nam Diễn không xuất hiện bất kỳ phái nữ nào có thể ở chung với anh ta quá 1 tháng, hơn nữa cha anh ta năm đó..."
Khương Tri Ngôn sửa sang những lời kể có chút nhai đi nhai lại của Chư Hạo lại một lần, ý tứ đại khái chính là như này.
Một: Úc Minh Chí là đồng tính luyến ái, năm đó dưới áp lực của Úc lão gia tử, lừa mẹ Úc Nam Diễn sinh hạ Úc Nam Diễn, theo đó được giải thoát có được cuộc sống mình muốn.
Vì thế, Chư Hạo còn móc ra 3 tấm hình chụp chung hơi mang thân mật của Úc Minh Chí với mấy người đàn ông khác.
Hai: Mấy năm nay Úc Nam Diễn xa rời phái nữ, chưa từng truyền tai tiếng cũng là vì nguyên nhân này, nhưng hiện tại anh đã gần 30 tuổi, vì không để người hoài nghi liền cưới Khương Tri Ngôn không quyền không thế, tính toán đi đường xưa của cha anh.
Ba: Khương Tri Ngôn sẽ trở thành người mang thai hộ, làm một người công cụ rõ đầu rõ đuôi!
Khương Tri Ngôn:...
Quá nhiều điểm muốn phỉ nhổ mà không biết nói từ đâu.
"Chư thiếu thật đúng là rất có ý tưởng với gia sự nhà tôi."
Đột nhiên, cửa bị mở ra, Úc Nam Diễn đứng ngoài cửa dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn Chư Hạo.
Thì ra vừa nãy khi Chư Hạo tiến vào chỉ là đóng cửa mà không có khóa lại, mà Hàn Dật càng là thấy tình huống không đúng liền trực tiếp ngầm gọi cho Úc Nam Diễn, để anh nghe được toàn bộ những gì Chư Hạo nói.
"Chính anh làm chuyện dơ bẩn, còn không cho phép người khác nói?"
Chư Hạo tuy có bị hoảng sợ lúc Úc Nam Diễn đột nhiên xuất hiện, nhưng hẳn là cảm thấy mình chiếm lý, nên rất mau lại ưỡn ngực, "Loại cặn bã lừa hôn như anh, là phải chịu pháp luật chế tài.
"A."
Úc Nam Diễn cười lạnh một tiếng, "Vài câu suy đoán, mấy tấm ảnh, sức tưởng tượng của Chư thiếu phong phú như vậy không đi lên trời thật là đáng tiếc."
Sự thật chứng minh, khi Úc Nam Diễn độc miệng lên, người bình thường thật đúng là không đỡ được, rất mau Chư Hạo liền đỏ cả mặt, "Anh, chính miệng cô của anh nói, anh còn không thừa nhận sao?"
Điểm này Chư Hạo vốn không muốn nói, rốt cuộc lời này là khi Chư phu nhân với cô út Úc đang nói nhỏ thì bị anh ta không cẩn thận nghe lén được.
Nhưng Chư Hạo bị cái bộ dáng "không hề sợ hãi" này của Úc Nam Diễn chọc tức, lại sợ Khương Tri Ngôn dăm ba câu đã bị lừa về, anh ta vẫn là buột miệng thốt ra.
"Chư học trưởng, tôi đã là người trưởng thành, có phán đoán của mình, phiền anh thật sự đừng có quản chuyện của tôi nữa được chứ?"
Lúc này Khương Tri Ngôn cần phải đứng ra, chẳng lẽ còn muốn nhìn Úc Nam Diễn với Chư Hạo ầm ĩ 300 hiệp, để người khác chế giễu sao?
"Học muội, em..."
Hiển nhiên, Chư Hạo rất tổn thương, "Em thay đổi rồi."
Khương Tri Ngôn thấy trái tim mệt mỏi, trực tiếp nhìn về phía Hàn Dật ở kế bên, "Phiền anh, trực tiếp quăng ra ngoài đi."
Hàn Dật cũng đang có ý tưởng này, anh ấy tiến lên túm lấy Chư Hạo một phen, "Tiểu nhị, đi theo tôi đi!"
So với Chư Hạo hào hoa phong nhã, Hàn Dật dù cho là một gã trạch nam cũng cứ chiếm thượng phong như cũ, Chư Hạo không hề có năng lực phản kháng, cứ vậy đã bị mạnh mẽ xách đi rồi, căn phòng này rất mau chỉ còn lại Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn.
"Anh không phải đồng tính."
Úc Nam Diễn rất nghiêm túc mà nhìn Khương Tri Ngôn, "Người kia, cũng không phải."
Anh không muốn quản thanh danh của Úc Minh Chí, nhưng mà vì tránh cho Khương Tri Ngôn hiểu lầm, vẫn là giải thích thêm một câu.
Khương Tri Ngôn xấu hổ cười cười: "Em tin anh."
Úc Nam Diễn: "Em không có gì muốn hỏi sao?"
Khương Tri Ngôn rất thành khẩn: "Xin lỗi, chuyện này do em mà ra, em sẽ xử lý."
"Có điều em cảm thấy cô út Úc chắc chắn có chút vấn đề, nếu không anh chú ý một phen?"
Muốn nói cho Khương Tri Ngôn chuyện năm đó, cũng muốn giải thích thêm vài câu, Úc Nam Diễn đột nhiên cảm thấy như bị đè nén.
Cái phản ứng này của Khương Tri Ngôn, thật sự là...
"... được, tôi sẽ chú ý."
Nhưng mà Úc Nam Diễn còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể lựa chọn tha thứ cô thôi!