Hôm sau, Thất Mạch Hội Võ của Thanh Vân Môn đúng hạn bắt đầu, bất quá là lần này chủ trì đại hội cũng không phải theo lệ cũ là chưởng môn đương đại Thiên Thành Tử chân nhân, mà lại là đại đệ tử Đạo Huyền của ông. Có điều vì đoạn thời gian này đều do Đạo Huyền chấp chưởng toàn bộ Thanh Vân Môn, cao thấp trong môn phái đều đã quen đối với điều này. Cho nên tuy rằng có không ít người ngạc nhiên, nhưng không có ai lời ra tiếng vào vì điều này.
Đối với bên ngoài thông báo rằng Thiên Thành Tử chân nhân gần đây đang bế quan, trong tu luyện gặp phải ngăn trở, bản thân bị cắn trả, nên muốn an tâm tĩnh dưỡng, không muốn đi ra ngoài.
Đây là một lý do vô cùng tốt, không ai có thể nói được gì. Mà cùng lúc đó, cũng có người trên đại hội chú ý tới tình trạng của Đạo Huyền sư huynh hiện không được tốt lắm. Nhìn qua thấy hắn không đáng lo lắm, nhưng khi nói chuyện thì trung khí chưa đủ, sắc mặt cũng trắng bệnh, tựa hồ tâm sự rất nặng nề. Có lẽ hắn đang lo lắng cho thương thế của sư phụ Thiên Thành Tử chân nhân.
Trừ điều đó ra, Vạn Kiếm Nhất vốn luôn đồng hành cùng Đạo Huyền cũng không thấy xuất hiện ở trên đại hội lần này. Mọi người tuy rằng thấy chút khó hiểu, nhưng rất nhiều người cũng biết lúc trước Vạn Kiếm Nhất tựa hồ xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, đã mất đi một cánh tay, có thể nói là nguyên khí đại thương, tổn hại không ít đạo hạnh, có lẽ vì vậy mới buông tha cho Thất Mạch Hội Võ lần này.
Nhưng với bực anh hùng như Vạn Kiếm Nhất này mà nói, dù không tham gia Thất Mạch Hội Võ cũng không ngăn trở được đồng môn đệ tử ở Thanh Vân Môn kính ngưỡng với vị đại anh hùng trở về từ Man Hoang này.
Còn hai vị danh túc Thanh Vân Môn trên đài cao là Tiểu Trúc Phong Chân Vu đại sư cùng Đại Trúc Phong Trịnh Thông đều có sắc mặt vô cùng âm trầm, thậm chí âm trầm tới mức dọa người, khiến những đệ tử thường ngày được họ thương yêu nhất cũng không dám quấy rầy bọn hắn. Bất quá thấy nơi đây long trọng trang nghiêm như vậy, mọi người cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.
Thất Mạch Hội Võ được an bài đúng tiến trình, kỳ thật mọi thứ vốn đã được sắp xếp xong xuôi, từng mục cứ thế mà tiến hành, cho nên đại hội diễn ra rất thuận lợi. Đệ tử xuất sắc của bảy mạch Thanh Vân Môn ở trên võ đài này tha hồ thi triển tài nghệ của bản thân, tranh đấu vô cùng kịch liệt.
Mấy ngày liên tiếp, trong Thất Mạch Hội Võ của Thanh Vân Môn xuất hiện rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đạo hạnh cao thâm, vượt xa trước đây. Khiến cho người ta cảm giác Thanh Vân Môn tương lai vô cùng phồn vinh, tiền đồ vô hạn. Mà trong rất nhiều đệ tử đó, có lẽ là trùng hợp, bốn người Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường cùng Thương Chính Lương vừa mới trải qua sinh tử ma luyện ở Man Hoang trở về đều có biểu hiện cực kỳ xuất sắc, liên tiếp đả bại đối thủ, khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Trong đó, Đại Trúc Phong Điền Bất Dịch lại là hắc mã lớn nhất của Thất Mạch Hội Võ lần này. Bằng vào một thanh Xích Diễm tiên kiếm, cùng với thực lực cường hãn, hắn một lần hành động đã tiến vào vòng bán kết, oanh động toàn bộ Thanh Vân Môn. Từ đó thanh danh của hắn đại chấn, cũng chính thức được thủ tọa Đại Trúc Phong Trịnh Thông trưởng lão ưu ái cùng khen ngợi.
Đối với thành tựu của bản thân thì Điền Bất Dịch đương nhiên là vô cùng cao hứng, nhưng cao hứng nhất hẳn phải là Tô Như. Lần Thất Mạch Hội Võ này Tô Như cũng tham gia, hơn nữa biểu hiện cũng xuất chúng. Nàng dùng một cái pháp bảo kỳ lạ tên Hổ Phách Chu Lăng đánh bại hàng loạt đồng môn sư huynh đệ. Dù gặp phải đồng môn mạnh mẽ, thì trong lúc kịch chiến nàng lại tế ra một thanh Mặc Tuyết kiếm vô cùng sắc bén, áp chế địch thủ, danh chấn tông môn.
Chẳng qua trong những tiếng hoan hô của mọi người, Đạo Huyền đứng ở đằng xa nhìn thanh Mặc Tuyết Thần Kiếm này bằng ánh mắt đầy ảm đạm.
Thất Mạch Hội Võ cuối cùng cũng kết thúc trong ngày hôm đó, trời cao rực vàng ánh nắng chiều, khiến thiên địa càng thêm hùng vĩ và tráng lệ. Tất cả mọi người rời đi trong tiếng hoan hô đầy phấn khích, họ tin rằng môn phái cổ xưa này ngày sau sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
***
Hôm nay tâm tình của Tô Như vô cùng tốt, mừng vì bản thân mình và đặc biệt là mừng vì Điền Bất Dịch. Có điều nàng hiện đang có một việc trọng đại muốn tìm Chân Vu đại sư nói chuyện ngay lập tức. Đó chính là việc nàng muốn lão nhân gia đáp ứng nàng và Điền Bất Dịch có thể kết làm đạo lữ.
Nàng từ nhỏ đã tu hành dưới trướng của Chân Vu đại sư, hiểu rất rõ tính tình của sư phụ mình. Nếu ngày thường có nam đệ tử vô danh nào đó muốn tới Tiểu Trúc Phong chỉ sợ lập tức sẽ bị người đá bay ra ngoài, càng không phải nói đến việc muốn tìm nữ đệ tử Tiểu Trúc Phong làm bằng hữu. Thế nhưng lần này Điền Bất Dịch đại phóng dị sắc, hẳn là có thể lọt vào pháp nhãn của sư phụ, cho nên cần phải rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng tìm bà ta nói chuyện một chút.
Chỉ là sau khi kết thúc đại hội, mọi người đều tản đi, Tô Như chợt phát hiện sư phụ mình đã không thấy đâu rồi. Chẳng những thế, ngay cả Đại Trúc Phong Trịnh Thông sư thúc cùng Đạo Huyền sư huynh luôn chủ trì đại hội cũng đều không thấy bóng dáng. Tô Như hơi chút bối rối, đến Ngọc Thanh Điện hỏi thăm nhưng không ai biết rõ. Cuối cùng nàng bỗng nhiên khẽ động linh cơ, nhớ lại vài hôm trước có người nói Đạo Huyền sư huynh thường đến Tổ Sư Từ Đường phía hậu sơn.
Chưởng môn Thiên Thành Tử tu hành bị thương, chắc bọn họ đều đi thăm ông ấy rồi!
Tô Như nghĩ tới đó, lập tức vội vàng đi về phía hậu sơn, trên đường đi chỉ thấy sắc trời tối đen, cổ thụ trên núi vặn vẹo đầy dữ tợn. Cứ đi như vậy cho tới bên ngoài Tổ Sư Từ Đường, Tô Như loáng thoáng thấy trong đại điện có vài ngọn nến đang le lói, vài bóng người đứng ở cạnh đó. Nàng vô cùng cao hứng, bước chân thẳng tới nơi đó.
Chỉ là mới đi được vài bước, nàng đột nhiên nghe được một tiếng gầm lên từ trong đại điện phát ra, đó lại là thanh âm của sư phụ nàng Chân Vu đại sư. Trước giờ Tô Như chưa hề nghe được thanh âm lạnh lẽo như vậy của sư phụ:
"Khốn nạn, ngươi có tin hay không lão thân sẽ đập chết tên tặc tử ngỗ nghịch nhà ngươi!"
Tô Như chấn động, cả người co rụt lại, sau đó trốn vào sau một bóng cây, rồi từ từ ló đầu ra nhìn vào trong đại điện.
Chỉ thấy trong đại điện Tổ Sư Từ Đường lúc này có bốn bóng người, Chân Vu đại sư cùng Trịnh Thông sư thúc đều đứng ở nơi đó với sắc mặt tái nhợt, mà Đạo Huyền sư huynh lại quỳ trước mặt bọn họ, bên cạnh Đạo Huyền còn có một người vận áo trắng, chính là Vạn Kiếm Nhất. Trừ họ ra, sau lưng bốn người tựa hồ còn có một người nữa, người đó nằm ngang trên đất nhưng trên thân đang đắp một tấm vải vàng, khiến người ngoài không rõ đó là ai.
Nghe Chân Vu đại sư tức giận quát mắng, sắc mặt Đạo Huyền trắng bệch, quỳ trên mặt đất rồi nói bằng giọng đầy đắng chát: "Hai vị sư thúc, trong chuyện này có nhiều khúc chiết, xin nghe đệ tử một lời."
Chân Vu đại sư trước nay có tính tình cương liệt, căn bản không cho Đạo Huyền cơ hội biện bạch, chỉ cười lạnh nói: "Ngươi đã làm ra chuyện ác ngập trời như vậy, ngỗ nghịch thí sư, còn dám cùng ta nói chuyện gì nữa!"
Ở bên ngoài đại điện, Tô Như trong khoảnh khắc như rơi vào hầm băng, cả người run rẩy, giơ tay che miệng mình, khuôn mặt đầy sợ hãi quan sát tình cảnh trong đại điện.
Đạo Huyền cười thảm, không phản bác được lời nào, nhưng đúng lúc ấy, Vạn Kiếm Nhất đột nhiên quỳ ở trước người Đạo Huyền, mặt không đổi sắc nhìn hai người Chân Vu đại sư cùng Trịnh Thông, nói:
"Hai vị sư thúc, các người đều trách oan sư huynh rồi. Kỳ thực ngày đó động thủ thí sư chính là ta, sư huynh vì cứu ta nên lúc này mới đem toàn bộ tội trạng đặt ở trên thân mình."
Đạo Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vạn Kiếm Nhất. Vạn Kiếm Nhất mặt xám như tro, dường như tất cả lý tưởng hào hùng cả một đời đều đã tiêu biến, chỉ còn lại một trái tim đã héo rũ. Hắn quay đầu nhìn Đạo Huyền, chậm rãi nói:
"Sư huynh, tài nghệ của huynh thắng ta mười lần, ngày sau mới có thể dẫn dắt Thanh Vân Môn ta đi lên cao hơn, trở thành đại phái chính đạo đệ nhất thiên hạ. Ta đã làm ra chuyện ác bực này, có chết trăm lần cũng chẳng đủ, Thanh Vân Môn sau này đành nhờ toàn bộ vào huynh thôi."
Đạo Huyền tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng Chân Vu cùng Trịnh Thông lúc này hai mặt nhìn nhau. Lát sau, Trịnh Thông đột nhiên tiến lên một bước, trầm giọng nói:
"Mặc kệ chuyện này ra sao, nhưng Thiên Thành Tử sư huynh là chưởng môn Thanh Vân Môn ta, danh dự cả đời không thể bị hủy hoại như vậy được. Hơn nữa lão nhân gia đã dốc hết tâm sức nuôi dưỡng hai người các ngươi lớn lên, bất luận thế nào cũng không nên gặp kết cục như thế này!"
Đạo Huyền cùng Vạn Kiếm Nhất đều cúi người, không thể nói lời gì ra miệng.
Chân Vu đại sư lạnh lùng nói: "Lời vừa rồi đều đã rõ ràng, vì Thanh Vân Môn chúng ta, lão thân cùng Trịnh Thông sư đệ có thể làm người mù lòa một lần. Nhưng công đức cả đời của Thiên Thành Tử sư huynh không thể bị mai một như vậy. Một thế hệ chưởng môn chân nhân không thể chết không minh bạch như vậy, cũng cần phải có người lưu lại."
Dứt lời, bà cùng Trịnh Thông quay người, đi ra ngoài đại điện, nhưng họ cũng không có đi xa mà dừng chân đứng ở bên cửa đại điện. Xa xa, trong một chỗ bụi rậm ngoài đại điện, bóng cây thoáng rung động, lúc này đã không còn bóng người ở đó.
Giờ này, bầu trời đen lại, ban đêm rút cục đã tới.
Trong đại điện, Đạo Huyền cùng Vạn Kiếm Nhất chậm rãi đứng lên. Nhìn qua thấy hai người đều có gương mặt trắng bệch, Vạn Kiếm Nhất cười lớn, khuôn mặt có vẻ ảm đạm, nhỏ giọng nói:
"Sư huynh, động thủ đi."
Khóe môi Đạo Huyền run rẩy vài cái, lại quay đầu nhìn hai thân ảnh ngoài cửa điện. Sau hồi lâu, hắn mới chậm rãi giơ thanh trường kiếm trong tay mình lên.
Thân kiếm thoáng rúng động, kiếm quang sáng ngời soi rọi khuôn mặt hai người bọn họ.
Trong ngôi từ đường cổ xưa, dường như có một khúc bi ca vang lên, như Phật âm tế điển, như khúc nhạc cổ xưa đầy âm u và lạnh lẽo.
Đột nhiên có một thanh âm bén nhọn gào thét, tựa như sao băng vạch phá trời cao, soi sáng cả tòa đại điện. Trong nháy mắt, hào quang đó như nhân sinh của hắn, chốc lát đã thiêu đốt toàn bộ cảm xúc cùng nhiệt huyết, phóng ra ánh sáng chói lọi, chiếu tới tận mỗi góc hẻo lánh trên núi Thanh Vân.
Sau đó ảm đảm...
Rồi tan biến...
Chìm lại trong hắc ám...
***
Ba ngày sau, Ngọc Thanh Điện trên núi Thanh Vân vang lên tiếng chuông u buồn. Chưởng môn Thiên Thành Tử chân nhân trong tu hành gặp phải vết thương cũ cắn trả, đã tọa hóa tại Tổ Sư Từ Đường sau đỉnh Thông Thiên Phong, lúc lâm chung đã lưu lại di mệnh, đem ngôi vị chưởng môn truyền cho đại đệ tử Đạo Huyền.
Từ đó trở đi, số mệnh Thanh Vân Môn ngày càng mạnh mẽ, không ngừng phát triển, sinh ra vô số anh tài cao thủ, danh chấn thiên hạ. Rốt cục, mấy chục năm sau họ đã leo lên vị trí thiên hạ đệ nhất chính đạo môn phái, khiến thế nhân kính ngưỡng cùng sùng bái.
Mà mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm, trong ngôi Tổ Sư Từ Đường đầy bụi bặm này, bỗng có thêm một lão nhân tóc trắng cụt tay. Hắn thường cầm lấy một cây chổi, quét lá rụng bên ngoài đại điện. Thỉnh thoáng hắn còn nhìn về phương xa, xuyên qua khu rừng cổ thụ rậm rập, thấy Thông Thiên Phong sừng sững một phương, gương mặt hắn thất thần, cứ như thế mà vượt qua từng ngày từng năm một.
Thời gian vẫn như trước, nhưng không còn thấy thiếu niên tao nhã ngày nào, chỉ có kiếm ngâm gào rít, thán thế sự tang thương.