Chương 4: Anh Kiệt (hạ)

Man Hoang Hành

Tiêu Đỉnh 26-06-2023 10:47:02

Bạch y, bích kiếm, hoành thiên hạ Tình cảnh bất lợi, liền xông ra Khí thế hiên ngang không thể tả Thần kiếm Trảm Long, đấu chiến Ma Cừu Vong Ngữ cười lạnh một tiếng, ánh mặt lãnh khốc quét qua, quát lên: " Để cho nhà ngươi nhìn xem hiện tại là ai mới là kẻ phải chết !" Lời còn chưa dứt, cự trảo màu đen kia lại lần nữa xuất hiện ở giữa không trung, như là một loài ác quỷ vô cùng hung tợn bổ nhào xuống phía Thiên Thành Tử. Trên Vân Hải , trong nháy mắt khắp Thanh Vân Môn trở thành một mảnh hỗn loạn, không biết có bao nhiêu người vỗ áo đứng lên, trong đó nhanh nhất chính là hai người Chân Vu cùng Trịnh Thông, chớp mắt cả hai đều cầm Pháp bảo, bay thẳng lên trên không. Mà giờ khắc này phía trên Thông Thiên Phong không chỉ có người của Thanh Vân Môn, người của Ma giáo thậm chí còn đông hơn, chỉ nghe âm thanh quát lớn vang lên trong nháy mắt, nhóm người của Ma giáo đồng loạt xông tới, lập tức liền ngăn cản những tên đệ tử Thanh Vân Môn muốn đi cứu viện chưởng môn nhân, đồng thời trong miệng trắng trợn trào phúng giễu cợt, không dứt bên tai. Tốc độ của cả Chân Vu cùng Trịnh Thông vô cùng nhanh, trực tiếp bỏ qua những tên đệ tử của Ma giáo, thế nhưng thân hình mới vọt lên không đến mấy trượng, đột nhiên nghe tiếng gió sắc bén, như tiếng đao kiếm từ bên sườn xẹt qua. Đòn đánh lén này vô cùng âm tàn sắc bén, hơn nữa khí thế hung hãn, cho dù cả Chân Vu và Trịnh Thông đều là những người tu luyện được đại thần thông cũng không dám coi thường, đành phải nghiêng mình, quay người ra tay ngăn cản cái một đòn đánh lén này, vì thế mà một đòn này đã ngăn cản được. Một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt hai người Thanh Vân Môn Đại trưởng lão, lơ lửng ở giữa không trung, đó là một lão đầu dáng người nhỏ gầy, tóc hoa râm khuôn mặt xấu xí, nhìn lại đã vô cùng già nua, nhưng duy chỉ có đôi mắt lại thập phần sáng ngời, trước ngực còn treo một chuỗi hạt màu đen quỷ dị, mỗi một viên hắc châu đều khắc hình dạng Khô Lâu. Sau khi thấy rõ bộ dáng của lão nhân này, đồng tử của cả Chân Vu cùng Trịnh Thông đều hơi hơi co rụt lại, Trịnh Thông trong lòng chấn động, trầm giọng quát: "Quỷ Vương!" Trước mắt tuy chỉ là một kẻ già nua ốm yếu, thế nhưng đấy chính là tông chủ của một trong tứ đại Ma Giáo, tông chủ nhất phái Quỷ Vương Tông, mà nhìn qua thần sắc của Chân Vu cùng Trịnh Thông, tựa hồ lão đầu này so với đám Ma đầu của ba đại phái Ma giáo kia còn đáng để lưu tâm hơn một chút. Trên thực tế, mặc dù tên Quỷ Vương này dung mạo không dễ nhìn, nhưng một đòn vừa rồi, xuất thủ tàn nhẫn vô cùng, chọn thời cơ cực chính xác, lấy lực lượng một người cứng rắn cầm chân hai cường địch này lại. Phía dưới, cảnh tượng đánh nhau hỗn loạn, tất cả mọi sự cứu viện của Thanh Vân Môn đều bị người trong Ma giáo chặn đường bao vây, kể cả Chân Vu cùng Trịnh Thông tạm thời cũng bị tên Quỷ Vương đột nhiên xuất hiện kia bức phải dừng lại. Phía trên đám mây, Cừu Vong Ngữ ngửa mặt lên trời cười lớn, Huyền Âm Quỷ Trảo vô cùng hung lệ xông đến trước người Thiên Thành Tử cách đó không xa, mắt thấy muốn đánh lên thân thể chưởng môn Thanh Vân Môn. Vào thời khắc này, đột nhiên một tiếng thét dài truyền đến, ở trên bình đài đằng kia, bên trên Vân Hải, trong đám người của Thanh Vân Môn có một bóng trắng đột nhiên phóng thẳng lên trời. Gió núi thổi qua, áo trắng tung bay, đấy rõ ràng là một nam tử trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm một thanh Bích Lục Tiên Kiếm, như mũi tên rời cung, ngược gió bay lên. Bên cạnh sớm có vài tên trong Ma giáo gào thét đánh tới, muốn cản trở người này, trong nháy mắt đã có ba năm người nghênh đón trước mặt. Bên cạnh có người lên tiếng kinh hô, thanh âm mang theo sự kinh hoảng, nhưng chỉ thấy nam tử áo trắng sắc mặt như sắt, không có chút động dung nào, cả người như đập nổi dìm thuyền, thế tiến không trì hoãn chút nào, vượt qua mấy tên Ma giáo thẳng vọt lên. Ở bên trong tiếng rít gào, lục mang trong tay hắn tăng vọt, ngay sau một khắc, đột nhiên Vân Hải lặng im, ngay sau đó chợt nghe một tiếng rồng ngâm thét dài, âm thanh chấn động Cửu Thiên, phía chân trời bên trong mây đen cuồn cuộn có vô số bích quang lập loè, trong nháy mắt rót thành một đoàn lửa sáng nóng rực đem nam tử áo trắng này bao bọc lấy. Bọn Ma giáo đang cản trở mọi người đột nhiên kinh hãi, như thế mà không chờ bọn họ kịp phản ứng, liền chỉ thấy dường như vô số Thái Dương trong nháy mắt bắn ra, hào quang vạn trượng, giống như muốn đem toàn bộ hắc ám trên thế gian này khu trừ hầu như không còn. Một thân ảnh, như thần linh chấn nhiếp Cửu Thiên, bỗng nhiên hiện ra. Xa xa, tên Quỷ Vương đang cùng hai đại cao thủ Chân Vu và Trịnh Thông giằng co đột nhiên quay đầu lại nhìn qua, thân hình chấn động, trong miệng thấp giọng nói trong vô thức: "Trảm Long Kiếm! Trảm quỷ thần!" Gió thổi mây bay, thiên địa xơ xác tiêu điều, người nam tử áo trắng cầm trong tay Trảm Long Thần Kiếm, bích quang từ trên người hắn phát ra, dường như vô cùng vô tận; nhưng thấy hai mắt của hắn thần quang sáng ngời, nhân kiếm bỗng nhiên hợp nhất, thình lình hóa thành một cột sáng vô cùng lớn, giống như Khai Thiên Cự Kiếm, khí độ hùng vĩ, dường như khinh thường cả thiên địa quỷ thần, một thân cao ngạo, điên cuồng không bị trói buộc mà ầm ầm đánh tới. Ở bên trong vạn đạo hào quang, Trảm Long Kiếm phát ra tiếng rít gào ầm ầm, khí thế ngút trời, mặc dù ở trên không, phạm vi phía dưới biển mây tầm hơn mười trượng , mây trôi tán loạn, cuồng phong gào thét, lục mang như sóng to, vài tên trong Ma giáo đứng mũi chịu sào, thậm chí còn chưa kịp ngăn cản, ngay lập tức bị chân quyết uy lực tuyệt thế trảm quỷ thần chém tới, thân thể vỡ vụn một đi không trở về . Huyết hoa bay đầy trời, thế nhưng lại bị kiếm quang xanh biếc che phủ, đột phá vòng vây của những tên Ma giáo đang ngăn cản, thế tiến tới của nam tử áo trắng không có chút nào chậm lại, thậm chí dưới kiếm quang vạn trượng chiếu rọi xuống, hắn chạy như bay, tốc độ nhanh hơn, thẳng như một đoàn hỏa diễm cực lớn điên cuồng thiêu đốt như muốn phệ tiên, bay thẳng lên trời, tới vị trí hai người Cừu Vong Ngữ cùng Thiên Thành Tử đang quyết chiến. Xác thực mà nói, hắn thậm chí cũng không phải xông về phía Thiên Thành Tử để chi viện, trong một khắc, người nam tử áo trắng này dường như tỏa ra khí tức vô cùng điên cuồng liều lĩnh, lấy thế lôi đình phá vạn quân, nghịch thiên tạo nên, một kiếm mang theo sát ý thiên địa, một loại khí thế đồng quy vu tận không chết không thôi, đâm thẳng vào Cừu Vong Ngữ. Mây đen cuồn cuộn như lôi đình gào thét, bích quang vạn trượng, đâm rách biển mây, kiếm thế bậc này, dường như trong nháy mắt khiến thiên địa biến sắc! Cừu Vong Ngữ đứng lặng trong đám mây không khỏi động dung, nhịn không được than thở một câu, quát lên: "Hảo kiếm!" Chỉ là dưới mắt của tên Cừu Vong Ngữ này, quả thật là thiên tài tuyệt thế , người có thiên phú dị bẩm nhất gần năm trăm năm nay của Ma giáo, đối mặt với một kiếm kinh Thiên động Địa, nghịch thiên trảm quỷ thần này, hắn lại chẳng tỏ ra chút nhượng bộ nào, ngược lại là cánh tay trái đồng thời duỗi lên, giơ vuốt phóng ra hư trảo. Trong chốc lát, từng trận âm phong rít gào như tiếng quỷ khóc, đúng là lại lần nữa xuất hiện một cái Huyền Âm Quỷ Trảo vô cùng lớn, chắn trước người của hắn. Dù sao "Huyền Âm quỷ khí" cũng là thần thông cường hãn tuyệt luân của Ma giáo, đương nhiên không có khả năng thi triển dễ dàng như vậy, hắn chỉ mới ngưng tụ ra Quỷ Trảo thứ hai, cái quỷ trảo lúc trước đánh về phía Thiên Thành Tử nhất thời khí thế đại giảm, màu đen bên ngoài trong nháy mắt nhạt đi rất nhiều. "Oanh!" Một tiếng vang thật lớn, kiếm quang xanh biếc mang khí thế kinh người trực tiếp đánh vào Huyền Âm Quỷ Trảo, hào quang văng tung tóe, điên cuồng lưu chuyển, nhưng mà theo thời gian trôi qua, hắc khí vô cùng cường đại vẫn như thủy triều che lấp, từng chút một áp chế hào quang xanh biếc. "A. . ." Một tiếng rên, nhưng là từ trong miệng nam tử áo trắng truyền ra, đầu hắn hơi ngửa, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, giọt máu rơi xuống trên vạt áo trắng, từng chấm huyết sắc loang lổ, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, thân thể của hắn cũng lập tức rơi xuống phía dưới. Mà đúng lúc này, bên kia đột nhiên cũng truyền đến một âm thanh lạ, cuối cùng đòn Huyền Âm Quỷ Trảo đầu tiên rốt cục cũng đánh trọng thương Thiên Thành Tử, chỉ là vừa vướng phải một trận vừa rồi, uy lực dĩ nhiên giảm đi rất nhiều, dù thế vẫn đánh cho Thiên Thành Tử phải liên tiếp lui về phía sau, thân hình run rẩy, cánh tay phải lại càng run rẩy mạnh hơn, rốt cuộc cũng cầm không nổi chuôi Thất Tinh Tiên Kiếm nữa, từ trên không trung rơi xuống. "Ha ha ha ha. . ." Một tràng tiếng cười lớn đầy kiêu ngạo, từ trong miệng tên nam tử hùng vĩ "lấy một địch hai vẫn chiếm được thế thượng phong" truyền tới, Cừu Vong Ngữ đứng thẳng trên đám mây, ánh mắt ngạo nghễ, dường như đang bễ nghễ chúng sinh, trong mắt không còn chút cố kỵ nào nữa. Phía trước người hắn mấy trượng, sắc mặt Thiên Thành Tử trắng bệch, trong hai mắt lộ vẻ sầu thảm, trong đó còn ẩn chứa sự thống khổ, nhưng mà hắn cúi đầu nhìn về phía dưới, nơi vẫn còn vô số đệ tử Thanh Vân Môn còn chiến đấu hăng hái không ngớt, đành hung hăng cắn chặt răng. "Vạn sư huynh!" Theo thân hình tên nam tử áo trắng như diều đứt dây giống từ giữa không trung rơi xuống, phía trên Vân Hải đồng thời vang lên mấy tiếng kinh hô, nữ có nam có, mấy thân ảnh cùng một chỗ lao đến, đều muốn đỡ lấy thân thể của hắn. Thế nhưng thời điểm nam tử áo trắng sắp rơi xuống đất, thân thể của hắn đột nhiên từ trên không trung bắn ra, cứng rắn ngừng lại thân hình đang rơi xuống, trở mình một cái vững vàng đáp xuống mặt đất. Bên cạnh mấy tên đệ tử trẻ tuổi của Thanh Vân Môn đuổi tới đều vô cùng vui mừng, xông vào đầu tiên là một nữ đệ tử dung mạo thanh lệ, vui mừng kêu lên: "Vạn sư huynh, huynh không có việc gì chứ?" Lời còn chưa dứt, tên nam tử áo trắng được bọn hắn gọi là Vạn sư huynh bỗng nhiên lảo đảo một cái, tay vỗ ngực, trong miệng lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Lần này mọi người lại bị hù sợ, mỗi người không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có đằng kia, một cô gái cùng một tên nam tử khác lao đến, vội vàng đỡ hắn. Có điều sau khi thổ huyết, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mà hắn quay đầu lại cười cười, thân thể một lần nữa đứng vững, lập tức đẩy hai người kia ra, sắc mặt rõ ràng còn có chút phóng khoáng, phất tay cười nói: "Không sao, Vạn Kiếm Nhất ta đây đâu có chết dễ dàng như vậy." Một câu kia nói ra, dường như là một liều thuốc an thần, nhất thời khiến cho thần tình của chúng đệ tử Thanh Vân Môn xung quanh thần tình buông lỏng. Hiển nhiên, tên nam tử được mọi người xưng là Vạn Kiếm Nhất thường ngày rất có danh vọng trong lòng mọi người. Vạn Kiếm Nhất quay đầu về phía nam tử đứng bên cạnh mình nhẹ gật đầu, nói: "Đa tạ ngươi rồi, Thương Tùng sư đệ." Nam tử tên là Thương Tùng gật gật đầu, lui ra một bước. Vạn Kiếm Nhất lại xoay đầu lại, trông thấy cô gái vừa rồi vẫn đứng bên cạnh mình, trong hốc mắt ẩn chứa sương mù, bộ dáng suýt nữa muốn khóc lên, không khỏi kinh ngạc nói: "Tô Như sư muội, muội làm sao vậy?" Tô Như cắn cắn bờ môi, giọng nói mang thêm vài phần nức nở, nói: "Xem huynh kìa, vừa rồi suýt nữa, suýt nữa thì. . ." Vạn Kiếm Nhất thở dài, nói: "Tốt rồi, ta nói không sao là không sao cả. Thế nhưng quả thật tên giáo chủ Ma giáo kia quả thật đạo hạnh thông thiên, ta còn không phải là đối thủ của hắn." Nói qua hắn dừng một chút, đảo mắt nhìn về bốn phía chiến trường. Chỉ thấy trên bầu trời, Cừu Vong Ngữ đứng ngạo nghễ trên đám mây, không một ai bì nổi, đang bức về phía chưởng môn chân nhân Thiên Thành Tử, còn phía dưới Vân Hải là một mảnh hỗn loạn, vô số người của cả Ma giáo cùng với Thanh Vân Môn đang hỗn chiến, kể cả hai vị đại cao thủ Chân Vu, Trịnh Thông cũng bị người trong ma giáo ngăn lại, hơn nữa vào giờ phút này đã không chỉ còn mỗi tên Quỷ Vương, mà còn mấy tên Độc Thần, Nguyệt Hoa tiên tử thậm chí là môn chủ Trường Sinh Đường Đoàn Hậu bị trọng thương, vừa mới mất tích cũng cùng lúc xuất hiện để chặn đường hai đại cao thủ này. Chân Vu, Trịnh Thông Pháp lực bắt đầu khôi phục trở lại, đạo hạnh cao hơn, vội vàng cũng không cách nào đột phá tứ đại cao thủ Ma giáo ngăn trở, mà ở chân trời phía trên, dĩ nhiên Cừu Vong Ngữ đã bức lại gần Thiên Thành Tử, mắt thấy sắp ra tay. Dường như dấu hiệu Thanh Vân Môn nhất phái thất thủ đã hiện ra trước mắt, Linh khí vạn năm hùng phong bay tán loạn, tựa hồ mắt thấy lúc này sẽ phải tan biến đi. Khuôn mặt Vạn Kiếm Nhất trở nên nghiêm trọng, ánh mắt tỏ ra vô cùng lo lắng, thấp giọng vội la lên: "Đạo Huyền sư huynh đâu rồi? Rốt cuộc là huynh ấy đang ở đâu?"