Thương Tùng máu huyết cạn khô
Kiếm Nhất tay mất đồ rằng chết ngay
Sinh tử đem vứt bên ngoài
Vai mang sư đệ lưng hoài thụ thương.
Vừa lúc này, Độc Thần phía xa đã cười ha hả, vỗ tay nói: "Tiểu tử càn rỡ, nhìn xem bây giờ ngươi làm thế nào?"
Một tiếng tê minh quỷ dị từ cánh tay trái Vạn Kiếm Nhất vang lên, rồi một con rết có hình thù kì dị vỗ cánh bay nhanh về phía Độc Thần.
Trong lòng Vạn Kiếm Nhất trầm xuống, chớp mắt đó hắn chỉ cảm thấy nửa người tê rần. Hiển nhiên đây hẳn là vật kịch độc hiếm thấy trên thế gian, mà cảm giác tê liệt kia lại như sét đánh, nhanh chóng chạy dọc theo cánh tay phóng tới tim hắn.
Hắn quát khẽ một tiếng, đột nhiên nghiêng người lần nữa phóng tới Chu Tước. Chu Tước lắp bắp linh hãi, thế nhưng kiếm thế trên tay không chút thay đổi. Một tiếng trầm đục vang lên, đột nhiên trong chính điện chợt an tĩnh lại.
Huyết hoa đầy trời xuất hiện khiến mọi người kinh hãi đến ngây người, thế nhưng nam tử áo trắng lại như chiến thần tung hoành giữa không trung. Bị Chu Tước chém xuống một kiếm chặt đứt cánh tay trái, máu huyết tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cả nửa người.
Đến lúc này, Chu Tước cũng ngây người, sắc mặt Vạn Kiếm Nhất trắng bệch. Nhưng không biết đến tột cùng hắn là cái hạng người ý chí cường hãn đến thế nào, mà vẫn cười ha hả, cũng không lùi lại mà tiến đến gần Chu Tước.
Chu Tước lại như hoảng sợ đến choáng váng, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Hai người Thanh Long, Bạch Hổ phía dưới lớn tiếng kinh hô, nhưng Vạn Kiếm Nhất không xuống tay tổn thương Chu Tước mà đột nhiên mỉm cười. Hắn chỉ vẻn vẹn duỗi dài cánh tay phải còn lại ra, nhấc tấm lụa đen che mặt của Chu Tước rồi nhìn thoáng qua.
"Quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc!"
Nam tử áo trắng này bật cười ha hả, buông tấm lụa đen ra rồi lui người về phía sau.
Chu Tước giật mình đứng nguyên tại chỗ. Lúc này trong đầu nàng trống rỗng, lại như chỉ chứa đầy dung mạo của nam tử áo trắng kia, ngoài ra hoàn toàn không còn gì thứ gì khác nữa.
***
Vạn Kiếm Nhất yếu ớt hạ người xuống đất, chưa ổn định thân hình đã huy kiếm phóng ra ngoài. Đám người Ma giáo làm sao để hắn được ngông cuồng bỏ đi như vậy? Tất cả nhao nhao gào thét vây đến muốn ngăn hắn lại. Đúng lúc này, một chấn động ầm ầm như tiếng sấm từ xa vang đến, bầu trời vốn đen tối đột nhiên trở nên sáng dần lên.
Minh Uyên treo ngược trên bầu trời run rẩy rồi dần mờ ảo. Cho dù hắc ám bên trong đó đang gào thét tràn đầy bất cam nhưng không cách nào vãn hồi lại được. Ngay bên dưới Minh Uyên, Tu La tháp như đã đến thời khắc cuối cùng, máu tươi từ người Thương Tùng đã nhuộm đỏ cả thân tòa tháp, từng khối vật liệu kì dị như đá dần long ra từng tảng lớn rồi rơi rớt xuống. Đến phút cuối cùng, một tiếng nổ thật lớn vang lên, tòa tháp có hình thù kì dị này ầm ầm sụp đổ.
Khoảnh khắc Tu La tháp sụp đổ, biến dị cũng phát sinh, dị tượng xuất hiện trên bầu trời. Bên trong hư ảnh Minh Uyên đang run rẩy kịch liệt với vô số âm thanh gào khóc phô thiên cái địa lại đột nhiên xuất hiện một trận gió điên cuồng mãnh liệt, toàn bộ hắc ám như điên cuồng ngưng tụ áp súc thành một điểm, rồi lập tức tiêu tán ngay giữa không trung. Ngay sau đó là Tu La tháp ầm ầm sụp xuống. Lấy Tu La tháp làm trung tâm, từng vết nứt to lớn dần xuất hiện xung quanh ngọn tàn tháp này. Mỗi vết nứt to lớn này lại phát sinh ra vô số những vết nứt nhỏ hơn điên cuồng lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Toàn bộ tòa Ma Sơn rung chuyển. Sau đó ngọn núi nứt vỡ ra, vô số những vết nứt dùng tốc độ không thể tưởng tượng được vươn dài ra xa. Những nơi vết nứt này đi qua, cát bay đá chạy ầm ầm nổ vang, tựa như Sơn thần của tòa Ma Sơn này đang nổi điên lên, phát ra tiếng rít gào đáng sợ nhất đối với thế gian này!
Dị tượng thiên địa khiến người ta sợ hãi. Trong tiếng kinh hô của đám người Ma giáo, hai pho tượng thần Thánh Mẫu Minh Vương cũng xuất hiện hơn mười vết nứt lớn nhỏ khác nhau...
Nhìn thần tượng lung lay muốn sụp đổ, đám người Ma giáo kinh hãi không thốt nên lời.
Mặt đất điên cuồng rung lắc, vô số đất đá trên Ma Sơn sụp đổ, khung cảnh không khác gì ngày tận thế. Thừa dịp hỗn loạn này, Vạn Kiếm Nhất lảo đảo giết ra ngoài, sau đó một đường chạy thẳng đến Tu La tháp. Vừa đến dưới chân tháp đã nhìn thấy Thương Tùng bất tỉnh nhân sự dưới ngọn tháp sụp đổ này, đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Vạn Kiếm Nhất hít sâu một hơi, cúi xuống đỡ lấy Thương Tùng. Thế nhưng cả người hắn chợt run lên, vết thương bên cánh tay trái lại rách ra, máu tươi tuôn trào. Hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại bèn thở dốc vài cái, sau lưng lại truyền tới tiếng gào thét phẫn nộ phía xa xa, hiển nhiên là truy binh Ma giáo đang lao đến.
Vạn Kiếm Nhất cắn răng một cái, đặt Trảm Long Kiếm trở lại vỏ, đưa tay phải kéo Thương Tùng dựa vào bờ vai. Nhìn thấy mấy vết thương sâu đến lộ ra cả xương trước ngực Thương Tùng, lại nhìn tòa tháp loang lổ vết máu, Vạn Kiếm Nhất như hiểu ra. Sắc mặt hắn chợt biến đổi, lập tức gật đầu nói: "Làm tốt lắm!"
Dường như vì chấn động mà Thương Tùng có chút tỉnh táo lại. Y liếc nhìn thấy Vạn Kiếm Nhất, gương mặt kinh hỉ, mở miệng kêu lên: "Vạn sư huynh, ta..."
Lời chưa dứt, ánh mắt y đã đảo qua cánh tay trái của Vạn Kiếm Nhất, lập tức biến sắc mặt, thất thanh nói: ""Vạn sư huynh, tay trái của huynh?"
Vạn Kiếm Nhất cười ha hả, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn kéo theo Thương Tùng lao xuống dưới núi, miệng nói tiếp: "Vết thương nhỏ mà thôi. Chỉ là một cánh tay, có đáng gì chứ!"
Bờ môi Thương Tùng nhúc nhích vài cái, vừa định giãy người ra nhưng y vừa mới cử động đã cảm thấy khắp toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào cả.
Vạn Kiếm Nhất trầm giọng nói: "Sư đệ, ngươi mất máu quá nhiều, nguyên khí đại thương, lúc này không thể cử động được, thành thật ở yên đó."
Thương Tùng có chút ngơ ngác, thế nhưng y không thể để sư huynh đã bị mất một tay, lại bị trọng thương còn kéo theo mình đi. Đang lúc tính mở miệng nói thì đột nhiên cả người y chấn động, nghẹn ngào kêu lớn: "Sư huynh coi chừng!"
Một đạo kình phong mãnh liệt từ phía sau lưng vọt tới, nương theo tiếng nổ ầm ầm bộc phát từ Ma Sơn, tựa như một con cự thú gào thét đánh tới. Vạn Kiếm Nhất bị đánh bất ngờ, không kịp chuẩn bị, chỉ thấy trong cổ họng ngòn ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Trên sơn đạo sau lưng bọn họ, Thanh Long và Độc Thần đang vọt tới, theo sau là Bạch Hổ, cả đám điên cuồng truy đuổi. Bạch Hổ còn như đang trong cơn giận dữ mà liên tục gào thét: "Lưu mạng lại hắn!"
Tựa như hô ứng với tiếng gào thét của Bạch Hổ, cả tòa Ma Sơn lại rung chuyển mạnh mẽ thêm lần nữa. Sau đó từ trong lòng núi phía xa đột nhiên bộc phát ra một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, ngọn núi ầm ầm vỡ ra làm hai mảnh. Rồi một cột dung nham cực lớn nóng rực phun thẳng lên không trung, tạo thành một đám mây hình nấm màu đỏ thẫm đầy khủng bố, khói đen đậm đặc, mùi lưu huỳnh lan tràn ra khắp bốn phía.
Vạn Kiếm Nhất hừ lạnh một tiếng. Hắn như không nhìn thấy ngọn núi lửa đột nhiên phun trào kia, tay phải nắm chặt Thương Tùng. Không biết vì nguyên nhân đó hay do không còn sức lực để rút kiếm ra nữa, hắn không quay đầu nhìn lại mà cắm đầu chạy vội xuống dưới núi.
Trong lúc này, lòng núi không ngừng rung chuyển, từng tảng đá to có nhỏ có không ngừng lăn xuống. Hòa lẫn trong đó là vô số đốm lửa rơi rớt ra từ trong cột dung nham đỏ thẫm trên không trung, khiến người khác như không thể không tránh né khắp bốn phía được.
Kể từ đó, tạo thành cục diện Vạn Kiếm Nhất mang theo Thương Tùng kiệt sức không còn chút máu vội vàng chạy trốn khỏi ba đại cao thủ Ma giao truy kích phía sau.
Kết cục này không nói cũng biết. Tuy có vô số dị tượng thiên địa ngăn cản, nhưng đạo hạnh ba người kia rất cao, bản thân Vạn Kiếm Nhất đang trọng thương lại càng vướng víu thêm Thương Tùng nên không bao lâu sau đã bị ba người kia đuổi kịp.
Độc Thần quát khẽ một tiếng, ngưng tụ một đạo chưởng ấn màu xám giữa không trung, trực tiếp vỗ xuống.
Thương Tùng nhìn chằm chằm phía sau, khóe mắt run rẩy bất lực, trơ mắt nhìn đạo chưởng ấn màu xám kia nện vào lưng Vạn Kiếm Nhất.
Vạn Kiếm Nhất hừ lên một tiếng, thân thể chấn động mạnh, bị đánh bay thẳng về phía trước mấy trượng. Thậm chí ở giữa không trung, Thương Tùng còn nghe được vài tiếng lách cách như tiếng xương vỡ ra.
Nhưng Vạn Kiếm Nhất chỉ lảo đảo vài bước, cả người như sắp ngã, bước chân đột nhiên khựng lại chống trụ được. Người hắn chỉ lay động vài cái rồi không nói một lời nào, bàn tay đỡ Thương Tùng vẫn vững chắc như bàn thạch, vẫn liều lĩnh kéo theo y bỏ chạy xuống dưới chân núi.
Lần phớt lờ ba đại cao thủ Ma giáo này khiến ba người như càng bị chọc giận. Nhất thời thế công như thủy triều, điên cuồng đánh tới Vạn Kiếm Nhất. Mà hắn chỉ có thể dựa vào địa hình và thân hình nhanh nhẹn của mình cố gắng tránh né, hoàn toàn không có lực hoàn thủ. Dưới áp lực nặng nề như vậy, căn bản hắn không thể tránh được hết công kích sau lưng được. Không lâu lắm, chỉ nghe thấy được tiếng bang bang vang lên liên tục bên tai, Vạn Kiếm Nhất phải nhận lấy liên tục mấy lần công kích này.
Thương Tùng được hắn đỡ bên vai như muốn rách cả khóe mắt, dốc sức liều mạng giãy giụa, không ngừng khản giọng hô lên: ""Vạn sư huynh, thả ta xuống!"
Vạn Kiếm Nhất mắt điếc tai ngơ. Hắn không chút để tâm chuyện Thương Tùng giãy giụa như vậy, chỉ tiếp tục đỡ y chạy trốn. Nhưng mới xông ra vài bước, sau lưng Vạn Kiếm Nhất lại có một trọng quyền lao tới, lớp lớp đánh vào hắn.
Vạn Kiếm Nhất nghe tiếng gió, mượn nhờ rung chuyển của Ma Sơn mà miễn cưỡng tránh né được. Thế nhưng vẫn không cách nào tránh hết được quyền thế đáng sợ này, lại phịch một tiếng, rồi bị đánh bay đi.
Một hồi quay cuồng tới tấp khiến hắn ngã sấp xuống mặt đất dơ bẩn phía trước. Một thân áo trắng lấm lem bụi đất chuyển sang màu đen xám, mà Thương Tùng cũng bị văng ra trên mặt đất.
Lúc này Vạn Kiếm Nhất cực kỳ chật vật, không còn chút vẻ tiêu sái tuấn dật nào cả. Thậm chí thần trí hắn lúc này cũng đã trở nên mơ hồ như không còn phân biệt phương hướng nữa, cứ bò lên rồi lại té ngã xuống, thân thể run rẩy. Đột nhiên hắn gầm nhẹ lên một tiếng, dùng sức cắn lấy đầu lưỡi, lắc lắc mạnh đầu, ánh mắt trở nên tỉnh táo đầy kiên định.
Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, rồi lập tức lảo đảo chạy tới chỗ Thương Tùng, dùng cánh tay duy nhất còn đang run rẩy không ngừng kia đỡ y dựa lên vai. Sau đó mặc kệ bầu trời đen xám đan xen đầy ngọn lửa lốm đốm nóng rực, hắn đầy chấp nhất phóng xuống dưới núi.
Giữa không trung, Thương Tùng rơi lệ đầy mặt. Thậm chí khóe mắt y còn chảy ra máu tươi, cõi lòng tan nát, khóc nức nở mà quát Vạn Kiếm Nhất: "Để cho ta chết đi! Ngươi đi a, Vạn sư huynh! Để ta chết đi, để ta chết đi..."
Bên dưới bầu trời quang, thanh âm của người nam nhi vô cùng thê lương, không xem sinh tử ra gì quanh quẩn thật lâu, như vang vọng giữa đất trời.