Ba người kia nghe thấy vậy đồng loạt quay người nhìn. Đập vào mắt họ là một đạo kiếm khí xanh biếc vọt thẳng lên bầu trời từ khu vực bìa rừng dưới chân núi. Khí thế của nó to lớn vô cùng, dù họ đang ở cách rất xa nơi nó bay lên nhưng vẫn cảm thấy khí lạnh thấu xương truyền đến. Uy lực to lớn đến vậy, quả thực khiến cho bất kỳ ai cũng đều cảm thấy khiếp hãi.
Phóng tầm mắt khắp trên dưới Thanh vân Môn, có thể tạo ra kiếm khí như vậy chỉ vẻn vẹn có một người mà thôi.
Hai mắt Thuỷ Nguyệt thấy vậy sáng lên. Tương tự, Tô Như cũng nắm chặt hai tay, trên mặt lộ ra vẻ kích động, kêu lớn: "Đó là Vạn sư huynh, nhất định là huynh ấy đang giao đấu với ma giáo, chúng ta nhanh đi giúp huynh ấy một tay!"
Dứt lời, nàng kéo tay Thủy Nguyệt, cùng với sư tỷ bay về phía phát ra đạo kiếm quang.
Chỉ còn lại Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường. Họ liếc nhau một cái. Cái liếc mắt như một ám hiệu. Họ lập tức bay theo sát phía sau hai người Tô Như, Thuỷ Nguyệt. Lúc đang đang trên không trung , Tăng Thúc Thường đột nhiên ho khan một tiếng, dùng ánh mắt mờ ám nhìn Điền Bất Dịch.
Điền Bất Dịch không quay đầu lại, dường như đã đoán được ý của họ Tăng, gã hỏi thẳng: "Sao vậy?"
Tăng Thúc Thường nở nụ cười, trên mặt lộ ra vẻ ranh ma, trả lời: "Hảo tiểu tử, ta không ngờ ngươi lại có thể tán tỉnh được một cô nương xinh đẹp mà bổn sự cũng không tệ ha!"
Điền Bất Dịch "Phì" một tiếng, nói: "Nói hươu nói vượn. Từ trước đến nay, ta và ngươi đi đến đâu thì các sư tỷ sư muội trong môn cũng đều xúm lấy ngươi giống như cá gặp nước, ngược lại đá ta ra một bên, coi như ta không tồn tại, không phải vậy sao ?"
Thúc Thường suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi nói vậy cũng không phải không có lý. Cũng phải thôi, ta đẹp trai anh tuấn như vậy, đương nhiên được các cô nương yêu mến rồi. Tuy nhiên, hôm nay thì lại khác. Vị sư muội Thuỷ Nguyệt kia lạnh lùng băng giá, căn bản không hề để ý tới chúng ta. Thế nhưng sao sư muội của cô ấy là Tô Như lại cười với ngươi, ngược lại không thèm để ý tới ta là sao đây?"
Điền Bất Dịch "HAAA" một tiếng, dường như rất cao hứng, sau đó nghiêm mặt nói: "Đây là vì Tô sư muội Tâm Lan Huệ chất , thông minh hơn người, nhìn ra giữa ta và ngươi ai mới thực sự là người có giá trị!"
"Cút!"
※※※
Thủy Nguyệt, Tô Như và Điền Bất Dịch, Thúc Thường bốn người thân hình như gió, trong nháy mắt đã lướt xuống đến chân núi. Họ phi hành hướng thẳng tới vị trí của luồng kiếm khí xanh biếc. Khi còn chưa tới nơi, đột nhiên vang lên một tiếng cười dài sảng khoái, đầy vẻ tiêu sái phóng khoáng, đúng là thanh âm của Vạn Kiếm Nhất : "Chạy đi đâu!"
Kèm theo tiếng cười, kiếm khí màu xanh đột nhiên trở nên cường đại gấp đôi lúc trước, tạo thành một cái vòng tròn lớn ngay giữa không trung, chụp xuống phía dưới. Sau khi vòng tròn úp xuống được một lúc, bỗng nổi lên hàng loạt tiếng quát tháo, trong đó xen lẫn không ít tiếng thở hổn hển. Có thể đoán được có người đang tức giận bốc hoả, chửi bới không ngớt.
Những kẻ đang đánh nhau sống chết với Vạn Kiếm Nhất, đương nhiên chính là người trong ma giáo. Hơn nữa nghe thanh âm, rõ ràng nhân số còn không có ít. Bọn Điền Bất Dịch trong lòng nôn nóng, vội vàng tăng tốc độ bay, như chim lao đi vun vút, chỉ sau một lát đã tới được nơi phát ra thanh âm Vạn Kiếm Nhất.
Tuy nhiên khi họ đến nơi và quan sát trận chiến, những gì đang diễn ra khiến họ không khỏi trợn mắt há miệng.
Một bên là sáu giáo đồ ma giáo, còn một bên lại chỉ có độc một mình Vạn Kiếm Nhất. Tuy rằng nhân số phe ma giáo cực kỳ áp đảo, nhưng thế trận thì ngược lại hoàn toàn. Chỉ thấy Vạn Kiếm Nhất áo trắng bồng bềnh, thân hình phiêu dật, đang cầm trong tay thanh Trảm Long Thần Kiếm thi triển chiêu thức. kiếm quang sáng rực, lấy một địch sáu, dồn ép người trong ma giáo phải liên tục lùi về phía sau.
Ngoài ra, trên mặt đất, đã có hai giáo đồ ma giáo bị hạ gục. Nhìn dáng vẻ của họ, có lẽ chín phần chết một phần sống. Bên cạnh đó, còn có hai đệ tử Thanh Vân khác, một nằm một đứng. Người đang đứng không ai khác chính là Thương Tùng. Gã đang trợn trong hai mắt và nhìn chằm chằm vào thân ảnh của họ Vạn; người đang nằm thì mặc đạo bào màu xanh, nhìn qua thì có vẻ đã hôn mê rồi.
Điền Bất Dịch bỗng nhiên ồ lên một tiếng, chỉ vào sáu tên giáo đồ ma giáo đang giao đấu với họ Vạn, cau mày nói: "Mấy người này không phải là những kẻ mà chúng ta vừa gặp sao?"
Hắn vừa dứt lời, lập tức Tô Như, Thủy Nguyệt, Thúc Thường cũng đều giật mình nhìn kỹ lại, quả nhiên đúng là nhóm giáo đồ ma giáo do Đoan Mộc Thiết cầm đầu mà họ vừa giao đấu. Hơn nữa, trong đó còn có thêm một tên khuôn mặt dữ tợn dáng người thấp bé, điều khiển một cái Khô Lâu bay tới bay lui, hiển nhiên chính là kẻ lúc nãy đã đánh lén Điền Bất Dịch.
Những kẻ này càng đánh càng hăng, đạo hạnh quả không tệ. Nhưng không thể tưởng được bọn họ sáu người đấu với một mình họ Vạn lại rơi vào thế hạ phong. Qua đó có thể thấy được thiên phú, thực lực của họ Vạn ghê gớm đến thế nào, thực sự là đáng kinh ngạc.
Tô Như, Thủy Nguyệt, Điền Bất Dịch quan sát Vạn Kiếm Nhất, trong lòng nảy sinh sự kính nể và tán thưởng hâm mộ. Còn đám giáo đồ kia thì đang vô cùng sợ hãi, lấy sáu địch một còn không thể thắng, thì còn hy vọng gì nữa chứ.
Quan trọng là, bọn họ tuy muốn chạy trốn, nhưng lại vấp phải một Vạn Kiếm Nhất sở hữu kiếm thế bao trùm bốn phương, uy thế vô cùng, chỉ cần tiện tay tung ra vài đòn là đã có thể ép họ quay trở lại. Thỉnh thoảng hắn còn tung ra những chiêu thức vô cùng nguy hiểm nhắm tới bọn họ.
Huyết hoa văng khắp nơi, tiếng kêu rên tuyệt vọng truyền khắp bốn phía. Cái gã sử dụng khô lâu đột nhiên hung tính đại phát, nổi giận gầm lên một tiếng: "Vạn Kiếm Nhất, lão tử liều mạng với ngươi!"
Trong tiếng rống giận dữ, Huyết Khô Lâu huyết quang đại thịnh, khiến cho cả một vùng không gian rộng lớn xung quanh nó đều bị biến thành màu đỏ. Không khí cũng như sôi sục, như biển máu đổ tới, ập thẳng vào người Vạn Kiếm Nhất. Cùng lúc đó, gã lùn cũng đồng thời nhào tới, dường như muốn cùng Vạn Kiếm Nhất đồng quy vu tận.
Đám giáo đồ xung quanh vốn đang sợ hãi, khi thấy cảnh này cũng lập tức bị kích phát hung tính, tất cả đều ngửa mặt lên trời gầm lớn, cầm binh khí xông tới, khí thế nhất thời tăng vọt.
Đám Điền Bất Dịch, Tô Như thấy vậy biến sắc mặt, vội vàng tế Pháp bảo xông lên tương trợ. Nhưng họ chưa kịp hành động thì bỗng nhiên Vạn Kiếm Nhất hú dài một tiếng, thân ảnh lướt về phía trước. Thanh Kiếm trong tay hắn tinh quang đại thịnh, kiếm thế huy hoàng, đúng là cảnh Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Trước vô số các loại pháp bảo nguy hiểm của kẻ địch, Vạn Kiếm Nhất không tránh không né, tạo ra bích quang liệt diễm phóng thẳng lên trời, chính diện nghênh đón thế công của đối phương.
Lấy một địch sáu, vô song vô đối!
Lúc này, kiếm Khí xanh biếc dường như đã kích phát đến cực hạn, khiến cho thiên địa cũng hưởng ứng theo, tạo ra quang huy xanh biếc, gió lớn không ngừng, khắp cả bốn phương.
"Oanh!"
Một tiếng nổ thật lớn, mây tan đá nát , trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn. Kẻ xông lên đầu tiên là tên sử dụng huyết khô lâu, hiện tại lộ ra vẻ kinh hoàng. Nhưng vẻ mặt ấy của hắn cũng không tồn tại lâu, chỉ chớp mắt sau đột nhiên vang lên tiếng rạn nứt,"Đùng" một cái, toàn thân hắn nát vụn, tan thành mây khói.