Thầy Hoàng ngồi đợi ở phòng khách, chợt cảm thấy biểu hiện vừa rồi của tôi rất khả nghi, ông ta sợ rằng tôi đã phát giác ra chuyện gì đó, liền vội vã bước xuống phòng bếp kiểm trả.
Quả nhiên sau khi xuống tới nhà bếp thì đã không thấy bóng dáng của tôi đâu, chỉ thấy cánh cửa hướng ra hậu viên đã được mở rộng. Thầy Hoàng khẩn trương đi ra hậu viên để tìm tôi, ánh mắt linh hoạt nhìn khắp tứ phía, xung quanh có rất nhiều bụi có dại và cây cối rậm tạp, đây đích thị là một nơi ẩn nấp thích hợp nhất, vì ở đâu cũng có thể lẩn trốn được.
Thầy Hoàng cẩn trọng dò xét từng nơi, vô tình ông ta đi ngang qua vị trí mà tôi đang lẩn trốn. Cùng lúc đó điện thoại của tôi đột ngột reo lên, tôi luống cuống tay chân không kịp tắt nguồn điện thoại, đành cắn răng ném chiếc điện thoại ra xa để tránh bản thân bị phát hiện.
Thầy Hoàng đã bỏ đi một đoạn, nhưng khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, ông ta liền vội vàng quay ngược trở lại kiểm tra.
Nhìn chiếc điện thoại đang sáng màn hình nằm trong bụi cỏ, ông ta cúi người cầm điện thoại của tôi lên, nhìn tên người gọi đến là Tuấn Anh, ông không suy nghĩ nhiều liền thẳng tay đập vỡ điện thoại của tôi để tránh hậu hoạ sau này.
" Trần Thiên Nhã, em mau ra đây cho tôi. Tại sao lại muốn trốn tránh tôi hả?" Thầy Hoàng dần mất kiềm chế, gằn giọng gọi lớn tên tôi. Chớp mắt dáng vẻ ôn nhu từ tốn đã thay thế bằng bộ dạng điên cuồng, mất kiểm soát.
Ông ta càng ra sức gọi, tôi càng cố gắng thu mình vào một góc, không dám phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
" Để tôi nói cho em nghe, em gái của em đã bị tôi giết chết rồi, giờ con bé đang nằm ở dưới giếng kia kìa, chẳng nhẽ em không muốn vớt xác con bé lên hay sao?" Ông ta hiểu rõ em gái chính là điểm yếu chí mạng của tôi, nên đã cố tình kể ra cách em gái của tôi đã chết như thế nào để tra tấn tinh thần.
Mặc dù tôi đã lường trước được sự việc, nhưng vẫn không tránh khỏi nỗi đau to lớn đó. Vội đưa tay bịt miệng để tránh bật khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng tôi vẫn bị ông ta phát hiện vị trí đang ẩn nấp.
Khi thấy thầy Hoàng đang dần tiến đến gần, biết là không thể tiếp tục trốn ở đây được nữa, tôi đành liều mạng cầm cành cây khô ngay bên cạnh rồi lao ra vụt tới tấp vào người của ông ta.
Do bị tấn công bất ngờ nên ông ta đành cam chịu hứng những trận đòn liên hoàn đó, sau khi đánh xong tôi liền nhanh chân bỏ chạy, ông ta thấy vậy cũng đuổi sát theo sau.
Trong lúc ngoảnh đầu nhìn lại thì tôi đã vô tình bị vấp ngã, cùng lúc đó thầy Hoàng đã đuổi kịp đến nơi, ông ta thô bạo dùng viên đá lớn đập mạnh vào đầu làm cho tôi bất tỉnh ngay tại chỗ.
———————
Không biết bản thân đã ngất bao lâu, sau khi tôi vừa mở mắt thì đã thấy mình bị trói chặt trên một chiếc bàn mổ, căn phòng mà tôi đang nằm chính là tầng hầm lúc trước tôi phát hiện ra nhưng lại không dám bước vào bởi vì thiếu ánh sáng.
Thầy Hoàng đứng quay lưng về phía tôi, ông ta đang chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, tiếng kim loại va chạm vào nhau tạo ra âm thanh vô cùng ghê rợn.
" Ông tính làm gì tôi?" Tôi tức giận hét lớn, chỉ khi nghĩ đến việc mình từng tôn thờ, coi ông ta như một thần trượng thì không khỏi trách bản thân quá đỗi tin người.
" Cô thử nói xem tôi sẽ làm gì?" Ông ta bình tĩnh xoay người lại, trên tay còn cầm chiếc đầu đang rỉ máu của một cô gái xấu số nào đó bị ông ta nhắm chúng.
Tôi thấy cảnh này dường như toàn thân bị tê liệt hoàn toàn, người đàn ông này quá độc ác và bệnh hoạn, tôi không thể tưởng tượng được rằng rồi mình cũng sẽ phải chịu chung số phận với cô gái kia.
" Tại sao... tại sao ông lại làm vậy?" Tôi run rẩy nói trong nước mắt, với bộ dạng bị trói như vậy, căn bản là tôi không có cơ hội để trốn thoát.
" Đơn gian vì đó là một thú vui, cô không thể thấu hiểu được cái khoái cảm khi cắt đầu của những cô gái trẻ ra sung sướng thế nào đâu? Nhất là khi họ vẫn còn sống, lúc đó những tiếng hét đau đớn mới tuyệt mỹ làm sao!" Ông ta nhắm mắt lại, dùng khứu giác ngửi mùi hương từ dầu gội hoà quyện cùng mùi tanh của máu, vẻ mặt vô cùng thoả mãn.
" Vậy năm nữ sinh từng học trường y cũng là do ông giết hay sao?"
" Đúng vậy, họ cũng là do tôi giết, cô có biết xác của họ đang ở đâu không?" Ông ta lại gần nói nhỏ vào tai tôi, còn tôi thì cố gắng tránh né vê mặt đầy ghê tởm đó.
" Xác của họ được chôn ở xung quanh khuôn viên biệt thự đó, cô biết tại sao đám cỏ dại lại lớn nhanh vậy không? Là bởi vì nhờ vào những cái xác đó đã cung cấp dưỡng chất!" Ông ta nói xong thì cười lớn. Tôi không thể ngờ được rằng hành động của ông ta lại bệnh hoạn đến mức này.
Không thể cứ như vậy mà chờ chết được, tôi cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sợi dây đàn trói buộc mình, nhưng rồi mọi thứ hoàn toàn là vô ích, sợ dây trói quá chặt, độ ma sát khiến cho cổ tay trôi bị trầy xước không hề nhẹ.
" Đừng có cố gắng nữa, cô chỉ là đang tự làm đau mình thôi!" Ông ta mỉm cười quỷ dị rồi đặt chiếc đầu bị cắt rời kia bên cạnh tôi.
" Ông thật giống với cha của mình, đều độc ác, tàn nhẫn như nhau." Hành động của thầy Hoàng khiến tôi nhớ tới Hoàng lão gia, so về độ tàn bạo thì thầy Hoàng chỉ có hơn chứ không hề kém ba mình.
Động tác của thầy Hoàng chợt khựng lại, xong ông ta nhếch môi cười lạnh khi nghe tôi nhắc đến ba của mình.
" Cô đã biết nhiều chuyện như vậy, thì tôi sẽ kể cô nghe thêm một câu chuyện, để sau này nếu có xuống địa phủ còn có thể kể cho diêm la vương nghe!"
Tôi nhíu mày tò mò nhìn thẳng vào ông ta, không lẽ người đàn ông này còn có chuyện gì kinh thiên động địa hơn những chuyện giết người không ghê tay kia sao?
" Tôi đúng là con của Hoàng lão gia, nhưng thân phận chỉ là đứa con ngoài dã thú. Mẹ ruột của tôi là Khiết Anh chứ không phải Hoàng phu nhân!" Thầy Hoàng nhẹ nhàng đẩy gọng kịnh, lời lẽ hờ hững giống như việc này rất bình thường.
Còn tôi thì sốc không thể nói được bất kỳ lời nào, ai ngờ được rằng một bác sĩ kiêm luôn chức vụ giảng viên đại học có tiếng nhất nhì thành phố lại là con trai của một bà lão điên, nếu không phải do chính miệng ông ta nói ra thì có đánh chết tôi cũng không chịu tin đây là sự thật.
" Nhiều năm trước, Hoàng lão gia đã cường hiếp mẹ ruột của tôi, khiến bà mang thai ngoài ý muốn, cuối cùng là sinh ra tôi. Lão Lý biết tôi không phải con của lão nên đã đem lòng thù hận giết chết Hoàng lão gia và Hoàng phu nhân, rồi nguỵ tạo rằng oan hồn của ngườ tên Tú Liên về trả thù. Mẹ của tôi, bà Khiết Anh tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh thảm sát đó nên đã dẫn đến việc phát điên, lão Lý biết sẽ chẳng ai chịu tin lời của một người điên nhưng ông ta vẫn dùng kim chỉ may miệng của bà ấy lại để tránh việc bí mật đó bị lọt ra ngoài. Vào đúng ngày này cách đây 10 năm trước, lão Lý đã thú nhận mọi tội lỗi trước phần mộ tổ tiên của Hoàng gia!"
Giờ thì tôi cũng đã hiểu tại sao lão Lý luôn miệng xin lỗi vợ của mình, và còn cả việc lão luôn nhắc tôi phải rời khỏi đây càng sớm, càng tốt. Bởi vì lão ta biết việc thầy Hoàng đã tàn sát rất nhiều người, thậm trí có khi lão ta cũng là đồng phạm trong việc thủ tiêu những xác chết, chỉ vì muốn giữ bí mật năm xưa mà sẵn sàng ngó lơ tội ác mà thầy Hoàng đã gây ra.
" Bây giờ cô đã biết hết bí mật rồi, rất khó có thể để cô sống. Nhưng cứ yên tâm, bởi vì cô chính là học trò mà tôi coi trọng, nên tôi sẽ để cô chết một cách nhẹ nhàng nhất có thể!"
" Ông tính làm gì?" Tôi bắt đầu dần trở lên hoảng loạn, cố gắng cử động khi thấy ông ta cầm con dao phẫu thuật đang dần tiến lại gần mình.
" Tôi sẽ cho cô xem trong bụng mình có những gì nhé?" Nói dứt câu, ông ta dùng con dao tính rạch bụng của tôi ra làm hai phần.
Cùng may đúng lúc đó Tuấn Anh đã kịp thời xuất hiện khống chế ông ta từ phía sau, tôi như thấy được hy vọng, trong lòng mừng rỡ khôn xiết.
Chuyện là Tuấn Anh đã thử gọi rất nhiều lần cho tôi nhưng lại không thể gọi được, sợ tôi đã sảy ra chuyện nên đã vội vã đến đây. Khi anh vừa tới thì cánh cổng sắt đã bị khoá từ bên trong, không còn cách nào khác, anh đành leo cổng vào lần nữa.
Vừa tính chạy vào nhà để tìm tôi thì Tuấn Anh nghe thấy có tiếng nói chuyện rất lớn từ căn phòng dưới tầng hầm nên đã thử xuống đó kiểm tra, ai ngờ tình cờ lại phát hiện ra chuyện này.
Sau khi đã khống chế được thầy Hoàng, anh còn không quên tặng ông ta vài nắm đấm uy lực khiến ông ta gục ngay tại chỗ.
Giải quyết xong xuôi, Tuấn Anh liền giúp tôi tháo bỏ sợi dây đang xiết chặt lấy cổ tay mình. Không may thầy Hoàng tuy có tuổi nhưng sức khoẻ vẫn rất tốt, những cú đấm đó vẫn chưa là gì đối với ông ta, nhân lúc Tuấn Anh không đề phòng, ông ta liền dùng con dao phẫu thuật đâm anh nhiều nhát vào bụng, màu từ đây tuôn ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng mà anh đang mặc trên người.
Tôi dường như phát điên khi thấy anh nằm bất động trên vũng máu, cố gắng tháo nốt sợi dây đang trói mình rồi điên cuồng lao vào ông ta.
Nhưng sức lực của một đứa con gái như tôi cũng có giới hạn, sau một hồi vật lộn, kết quả nhận lại vẫn là bị ông đánh đập không thương tiếc.
Tôi cố gắng đứng dậy nhưng lại bị ông ta dùng chân dẫm thật mạnh vào bàn tay phải, tôi la hét trong đau đớn, điều này lại càng khiến cho ông ta trở nên thích thú và dùng sức nhiều hơn.
Đột nhiên oan hồn của Tú Liên xuất hiện từ phía sau lưng thầy Hoàng, cô ta dùng tay của mình nắm lấy bàn tay đang cầm con dao phẫu thuật của thầy Hoàng, rồi từ từ di chuyển lưỡi dao về phía cổ họng của ông ta, mặc dù bản thân không muốn nhưng ông ta không thể khống chế cánh tay mình.
Cuối cùng ông ta đã bị chính con dao phẫu thuật mình đang cầm trên tay đâm thẳng vào cổ họng, dòng máu đỏ tươi tuôn ra không ngừng và rồi gục ngã ngay tại chỗ, vẫn chưa kịp hấp hối điều gì.
Sau khi được giải thoát, tôi không quan tâm đến oan hồn của Tú Liên đang nhìn chằm chằm vào mình, vội vàng bò lại gần cơ thể của Tuấn Anh.
" Tuấn Anh, mau tỉnh lại đi, tôi xin cậu đó, làm hơn hãy tỉnh lại đi!" Tôi khóc lóc van xin nhưng Tuấn Anh vẫn nằm bất động, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở cũng đã lụi tàn.
Tú Liên đứng nhìn tôi rồi lại nhìn qua Tuấn Anh, gương mặt của cô dần thay đổi, không còn dáng vẻ kinh dị, thay vào đó là vẻ mặt chất chứa đầy nỗi u buồn.
Tú Liên vì quá thương nhớ A Thạch nên luôn cho rằng Tuấn Anh chính là A Thạch của cô, nhưng thật ra chỉ là hai người có tướng mạo giống nhau mà thôi.
" Cô đừng cố gọi nữa, anh ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa đâu!" Tú Liên hiểu được cảm giác hai người yêu nhau nhưng phải chịu cảnh âm dương cách biệt nó khổ sợ và đau đớn đến nhường nào.
" Nhưng mà... tôi vẫn chưa... nói với cậu ấy!" Tôi hai mắt ngấn lệ, tay ôm chặt lấy cơ thể không còn hơi ấm của Tuấn Anh.
" Nếu như còn có điều muốn nói thì hãy nói đi, đừng để ngày tháng sau này phải hối hận!" Tú Liên ngưỡng mộ đôi tình nhân này, ít ra họ cũng có thể ở cạnh nhau trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt, nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn rồi thì thầm nói bên tai:
" Em yêu anh!" Đây chính là câu mà tôi đã muốn nói từ lâu rồi, nhưng lại không có can đảm để nói ra, đến khi đã đủ dũng khí thổ lộ thì anh đã không còn trên cõi đời này nữa.
Tú Liên đứng bên cạnh, lặng lẽ rơi nước mắt, khi cô ta tính quay người bỏ đi thì đã bị tôi gọi lại:
" Tú Liên, tôi nghĩ vật này là của cô!" Tôi đưa cây trâm bằng ngọc ra trước mặt Tú Liên, cô ta cảm thấy khó hiểu nhưng cũng đưa tay đón nhận, khi nhìn thấy tên mình được khắc lên cây trâm thì cô mới nhận ra điều gì đó.
" Đây là cây trâm mà A Thạch muốn tặng cho cô nhưng vẫn chưa có cơ hội, suốt những năm qua, chưa một giây một phút nào A Thạch quên hình bóng của cô!"
" Tại sao cô lại có cây trâm này?" Tú Liên vẫn không tin vật trên tay là của A Thạch tặng mình, nên gấp gáp hỏi lại.
" Là tôi đã tự ý lấy từ nhà của A Thạch!"
" Chàng sống vẫn tốt chứ?" Tú Liên nâng niu cây trâm vào lòng, dường như cô đã cảm nhận được nỗi nhớ thương mà A Thạch gửi gắm vào trong chiếc trâm này.
" A Thạch đã chết... cách đây 5 năm rồi!"
" Chết rồi? Chàng đã thật sự chết rồi sao? Ha... ha... ha ta đã chờ đợi chàng ở đây suốt 70 năm, chỉ mong bản thân có thể gặp chàng thêm lần nữa. Nhưng rồi cuối cùng đổi lại ta được cái gì chứ!" Tú Liên cười lớn nhưng trong tiếng cười lại chứa đựng sự thê lương của nước mắt.
" Tôi có thể hiểu những gì cô đã và đang phải gánh chịu, nhưng quãng thời gian dài cô chờ đợi A Thạch cũng nên kết thúc rồi. Hãy gạt bỏ ái niệm và đi siêu thoát, biết đâu hai người còn có duyên tái ngộ trên cầu nại hà!" Đối với bản thân tôi, chết vẫn chưa hẳn phải là hết hy vọng. Chỉ là ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới và một thân phận mới mà thôi.
" Còn có thể sao? Hai người chúng tôi vẫn còn có cơ hội gặp lại sao?"
" Còn, nếu như tình yêu của A Thạch dành cho cô cũng nhiều như tình yêu của cô dành cho anh ta thì chắc chắc ở dưới cửu tuyền, anh ta vẫn sẽ chờ đợi cô, giống như là cô đã từng nguyện ý chờ đợi anh ta trọn một kiếp người!"
Tú Liên mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng sau bao nhiêu kiếp không thể luân hồn, phải chịu sự dày vò đau đến tận tâm can, thì cô cũng nghe được những lời nói này, tuyệt nhiên Tú Liên cô không còn gì để lưu luyến ở trốn nhân gian đầy đau khổ này.
Linh thể của Tú Liên dần dần tán biến vào hư không, chiếc trâm cài bằng ngọc cũng vì cô biến mất mà rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh, cũng giống như duyên kiếp này giữa Tú Liên và A Thạch đứt đoạn tại đây. Mong kiếp sau hai người sẽ được tái hợp, viết tiếp câu chuyện tình yêu của hai người.
Tôi ngồi ôm chặt Tuấn Anh vào lòng, tay vỗ về lên vai anh, đôi mắt dần khép lại, miệng vu vơ ngân lên câu hát không lời. Nếu như có kiếp sau, tôi cũng mong rằng mình sẽ được gặp lại anh và yêu anh thêm lần nữa!
Đột nhiên linh thể của Thiên An xuất hiện ngay phía sau lưng tôi, gương mặt của con bé tái nhợt, thân thể ướt đẫm và còn toả ra một mùi hôi thôi của xác chết đang trong quá trình phân huỷ.
Tôi dần cảm nhận được âm khí lạnh lẽo từ đằng sau, nhưng thân thể bỗng nhiên cứng đơ, không thể di chuyển dù chỉ là một đầu ngón tay.
Thiên An từ từ bước lại gần rồi đặt bàn tay lạnh lẽo lên vai tôi, gương mặt vô thần ghé sát vào tai, thì thầm một câu khiến tôi dường như chết lặng tại chỗ, không thể thốt lên lời:
" Chị đã hứa... chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau mà!"
———————END———————
*Tám phương chín hướng xuống cửu tuyền
Chấm hết bụi trần, hết nợ duyên
Sáu người khiêng quan nhoè mắt lệ
Bát nhang tiễn biệt chốn âm tuyền*