Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Diệp Nịnh Manh05-11-2024 14:26:00
Công xã Thái Bình ở thành phố Bạch Sơn thuộc huyện Nam An, may mắn chính là xe lửa có thể đi thẳng tới huyện thành, cho nên mọi người ngồi xe tới huyện thành.
Có ăn có uống, còn có Cố Đình Chi chăm sóc, còn là giường nằm, nghỉ ngơi tương đối tốt một chút, cho nên hai chị em đi đường rất thuận lợi.
Suốt đường đi Mạnh Vân Ký còn có tâm trạng nhìn phong cảnh bên ngoài xe lửa, đây là lần đầu tiên cậu bé xa nhà, từ nam đến bắc một đường thay đổi, nhưng xem như cho cậu bé mở mang tầm mắt.
Tinh thần của hai chị em không tệ, nhưng mà người khác thì không giống, phần lớn mọi người đều ủ rũ cúi đầu, người xuống xe hồn còn chưa quay về.
Xe của các đại đội tới đón thanh niên trí thức đã tới, đại đội trưởng của đại đội Bản Kiều tự mình lái máy kéo tới đón.
Đại đội Bản Kiều vô cùng rộng, dân cư cũng tương đối dày đặc, thôn tương đối giàu có, đại đội đều lái máy kéo, rất nhiều đại đội chỉ đánh xe bò tới đón!
Đám thanh niên trí thức đến đại đội Bản Kiều đều tụ tập lại, đại đội trưởng nói: "Đợi một lát, còn có xe lát nữa sẽ tới, trên đó cũng có mấy thanh niên trí thức của đại đội chúng ta."
Nói tới đây, giọng nói của đại đội trưởng hơi bất đắc dĩ.
Cuộc sống của đại đội bọn họ tốt hơn chút, phía trên đặc biệt thích sắp xếp đám thanh niên trí thức tới đây.
Đám thanh niên trí thức này chuyện gì cũng không làm, còn thường xuyên về nhà, cả ngày gây chuyện sinh sự, rất phiền phức.
Ông ấy không muốn nhận bất cứ người nào.
Mấy người này đều là từ nơi khác tới, rời xa nhà, nhưng thật sự không có biện pháp thường xuyên về nhà, nhưng mà vừa nhìn là biết không làm được việc gì.
Ngoại trừ Cố Đình Chi ông ấy quen, dư lại đều gầy như que, vậy mà còn có một đứa bé, gương mặt đại đội trưởng đen hơn chút.
Nhìn thấy Cố Đình Chi, thực ra đại đội trưởng cũng tràn ngập nghi ngờ: "Đình Chi, sao cháu lại trở về? Thăm người thân sao?"
Cố Đình Chi trả lời: "Cháu được điều tới huyện làm việc, sau này sẽ làm việc ở huyện thành."
Đại đội trưởng sửng sốt: "Cháu chuyển nghề à?"
Cố Đình Chi gật đầu: "Xem như là vậy ạ!"
Đại đội trưởng im lặng một lát, thở dài.
Ông ấy biết Cố Đình Chi ở bộ đội rất lợi hại, là quan quân, huống hồ cha ruột của anh rất lợi hại, theo lý thuyết anh nên tiếp tục phát triển ở bộ đội, không có đạo lý chuyển nghề nhanh như thế, còn sắp xếp đến huyện thành nhỏ của bọn họ.
Đứa bé không có mẹ y như cọng cỏ!
Haizz...
"Trở về cũng tốt, nơi này là nơi cháu lớn lên, phụ lão hương thân đều quen biết cháu, sau này chăm chỉ làm việc, cuộc sống sẽ tốt hơn."
Cố Đình Chi gật đầu: "Vâng!"
Anh nhìn Mạnh Phất Yên bên cạnh một lát, nói với đại đội trưởng:
"Chú, đây là em gái của một chiến hữu cháu, mới đến, chú chăm sóc cô ấy giúp cháu. Nếu cô ấy có chuyện gì, thì kịp thời cho cháu biết."
Đại đội trưởng nhìn Mạnh Phất Yên, lại nhìn Cố Đình Chi, cũng không biết suy nghĩ gì gật đầu:
"Được, giao cho chú."
Bởi vì những lời này, người xung quanh đều nhìn qua.
Mạnh Phất Yên làm như không thấy, dẫn theo em trai chào hỏi.
"Cháu chào đại đội trưởng!"
Đại đội trưởng gật đầu:
"Ừm, ở nông thôn chỉ cần thích ứng, sẽ không có vấn đề quá lớn. Điều kiện cuộc sống của đại đội chúng ta tốt hơn xung quanh một chút, sau này có yêu cầu gì có thể tới tìm chú."
"Cháu cảm ơn đại đội trưởng."
Mạnh Phất Yên vội vàng nói lời cảm ơn.