Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Diệp Nịnh Manh05-11-2024 14:22:38
Làm mấy năm, bồi dưỡng lấy chút kinh nghiệm, có chút bối cảnh là có thể lên làm quản lý cấp cao, tiền đồ vô lượng!
Tôn Kiến Quốc nhìn Mạnh Phất Yên đôi mắt lập tức có chút thâm ý, trên mặt xuất hiện tươi cười.
Mạnh Phất Yên nhìn thấy tươi cười trên mặt ông ta, tiếp tục nói:
"Ngoài ra căn nhà ba phòng một khách của cháu kia là của hồi môn năm đó mẹ cháu để lại cho cháu, hiện giờ cháu xuống nông thôn tạm thời không cần, nhà của người mới cần hơn một năm mới có. Trước khi có nhà mới, căn nhà này tạm thời để anh Lương Đống ở đi, coi như là quà tân hôn cháu tặng cho anh Lương Đống."
Một năm, đủ cho cô làm xong mọi việc trở về thành phố.
Cô sẽ không làm việc nhà nông, không muốn ở nông thôn lâu.
Tôn Kiến Quốc cười nhìn cô: "Cháu có yêu cầu gì?"
Mạnh Phất Yên trả lời:
"Cháu có hai yêu cầu, thứ nhất, cháu muốn đăng ký cho Ngô Tư Vũ, Ngô Mỹ Hương, còn có Ngô Thừa Nghiệp xuống nông thôn, ở cùng một chỗ với cháu thì tốt, như vậy mấy anh chị em chúng cháu cũng có thể tiện chăm sóc lẫn nhau. Ngô Tư Vũ cần đuổi việc trước, lại xuống nông thôn. Ngoài ra cháu muốn dẫn em trai cháu đi cùng, mấy anh chị em cháu nhiều như vậy, chắc chắn có thể nuôi nổi mình em ấy, nhà chúng cháu ngoại trừ anh cả và ba đứa bé mới sinh ra, toàn bộ xuống nông thôn chi viện xây dựng nông thôn, không ở lại trong thành phố lãng phí tài nguyên của quốc gia."
"Thứ hai, chính là cháu muốn Ngô Quốc Trụ dẫn theo đám người đó dọn ra khỏi nhà của Mạnh gia, mong chú Tôn giúp đỡ cháu một tay!"
Tôn Kiến Quốc nhìn Mạnh Phất Yên một lúc lâu, giống như thấy được bóng dáng của Mạnh Tô Cầm trên người cô năm đó.
Một cô gái xinh đẹp có dũng có mưu như vậy mà!
Tôn Kiến Quốc cười vui vẻ:
Không tệ, cô gái có dũng có mưu, cũng biết được báo thù, có cá tính mới không mặc người ta bắt nạt.
"Em trai cháu nhỏ như vậy, cháu thật sự muốn dẫn đi ư? Ở nông thôn rất khổ."
Mạnh Phất Yên vô cùng chắc chắn gật đầu:
"Cháu muốn đưa đi ạ, có cháu ở đó sẽ không để em trai chịu khổ. Nhưng em ấy tuyệt đối không thể ở lại, nếu không sẽ chịu khổ không hết."
Kế hoạch của mẹ kế Trương Quế Phương rất tốt, anh cả chị cả đều có công việc, đoạt lấy công việc của Mạnh Phất Yên cho anh hai Ngô Thừa Nghiệp, em kế mới mười lăm tuổi, tuổi còn chưa tính là quá lớn, còn có thể kéo dài thì cứ kéo dài.
Thật sự không được thì đưa đến trường học lăn lộn 2 năm, như vậy cũng có đủ thời gian cho Ngô Quốc Trụ tìm công việc cho cô ta, như vậy bốn đứa bé của bà ta đều có thể được bảo vệ.
Có bốn đứa bé ở phía trước chống lưng, hiện giờ lại sinh ba đứa con trai, địa vị đã củng cố, cho dù lớn tuổi không còn thủy nộn như cô gái nhỏ, Ngô Quốc Trụ cũng không có khả năng vứt bỏ bà ta, cho nên bà ta có thể an tâm ở nhà hưởng phúc.
Còn Mạnh Vân Ký em trai của Mạnh Phất Yên, đó chính là người bà ta đặc biệt để lại làm việc cho bà ta, hầu hạ ba đứa sinh ba, lại làm việc nhà.
Đợi mấy năm đứa bé lớn, Mạnh Vân Ký vừa vặn có thể xuống nông thôn, quả thực quá hoàn mỹ.
Mạnh Phất Yên tình nguyện dẫn em trai đến nông thôn, cũng không để cậu bé ở nhà làm nô lệ của mẹ kế.
Tôn Kiến Quốc thấy Mạnh Phất Yên kiên trì, cũng gật đầu.
Tôn Kiến Quốc nhìn cô một lát nói:
"Chị cả cháu có công việc, đăng ký xuống nông thôn không thành vấn đề, nhưng cháu muốn cô ta bị đuổi việc ư?"