Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Diệp Nịnh Manh05-11-2024 14:22:07
Chương 10: Kế thừa gia nghiệp
Một chân của Mạnh Phất Yên đá Ngô Thừa Nghiệp ngã xuống đất, tiến lên dẫm sau lưng anh ta, nắm lấy tóc anh ta đập đầu xuống đất.
Rầm rầm rầm!
Đầu của Ngô Thừa Nghiệp bị đập chảy máu.
Anh ta bị đánh ngốc!
Người xung quanh cũng bị dáng vẻ trâu bò của Mạnh Phất Yên dọa sợ ngây người.
"A a a a buông tôi ra, Mạnh Phất Yên con đàn bà thối này, ông đây phải giết mày!"
"A a a buông tay ra, tao sẽ nói cho cha a a..."
"Hu hu hu tao không dám nữa, tha cho tao đi tao không dám nữa..."
Mới đầu Ngô Thừa Nghiệp còn mắng người, mắng một lát biến thành xin tha, tiếng kêu thảm thiết hết tiếng này tới tiếng khác.
Cuối cùng Ngô Quốc Trụ và con trai cả Ngô Thừa Gia cũng đã trở về.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người nhất thời chưa kịp phản ứng, đợi kịp phản ứng mọi chuyện đều do Mạnh Phất Yên làm xong, Ngô Thừa Gia lập tức xông lên.
"Con nhóc thối, mày làm phản rồi đúng không?"
Mạnh Phất Yên cười mỉa nói: "Ngô Thừa Gia, nơi này là nhà tôi, anh muốn đánh tôi sao?"
Ngô Thừa Gia dừng bước.
Lão đại Ngô Thừa Gia, lão nhị Ngô Tư Vũ, lão tam Ngô Thừa Nghiệp, đều là chị gái của mẹ kế Trương Quế Phương sinh.
Thừa Gia!
Thừa Nghiệp!
Kế thừa gia nghiệp?
Ồ!
Mạnh Phất Yên cười mỉa một tiếng, đúng là lòng lang dạ sói!
Nếu không biết xấu hổ như vậy, vậy dứt khoát kéo quan hệ của các người ra dưới ánh mặt trời luôn.
Nhìn hai người đứng một trước một sau, khóe miệng Mạnh Phất Yên hơi nhếch lên nụ cười xấu xa:
"Ngô Thừa Gia, lá gan của anh không nhỏ đâu, đương nhiên da mặt cũng đủ dày. Lúc này mới tới nhà tôi bao lâu, đã coi mình như chủ nhân của nhà này sao?"
"Chỉ là một đứa con hoang không biết cha là ai, mà dám chạy tới nhà tôi diễu võ dương oai? Còn dám nhục mạ tôi, anh thật sự coi mình là con trai của nhà này ư?"
"Nhưng mà nói ra, anh trông đúng là giống cha tôi, người nào không biết thật sự sẽ cho rằng anh là con của cha tôi ấy chứ!"
Những lời này, khiến trong lòng ngô thừa gia và Ngô Quốc Trụ thấp thỏm.
Người xung quanh nghe thấy những lời này cũng sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt nhìn tới nhìn lui về phía ngô thừa gia và Ngô Quốc Trụ.
Thực ra dung mạo của Ngô Quốc Trụ không tệ lắm, tuy nhân phẩm rất tệ, nhưng Mạnh Phất Yên không thể không thừa nhận, thực ra Ngô Quốc Trụ trông rất đẹp trai, là đẹp trai rất phù hợp với niên đại này.
Mày rậm mắt to, mặt chữ điền, hơn nữa mấy năm nay ông ta xuôi gió xuôi nước điều kiện kinh tế rất tốt, lại ở địa vị cao, cho nên trên người còn kèm theo chút uy nghiêm, nhìn thật sự rất xuất sắc.
Nếu ông ta thật sự không có điểm gì ưu tú, năm đó đã không có biện pháp cưới được con gái một của Mạnh gia.
Mà ngô thừa gia, trông thật sự rất giống Ngô Quốc Trụ.
Lông mày và đôi mắt đó, quả thực giống nhau y đúc, nếu ngô thừa gia lớn tuổi thêm chút nữa lại thành thục hơn, gương mặt đó sẽ càng giống.
Hai cha con đều là trai đẹp trong đám người, đáng tiếc, đẹp tới mấy cũng chỉ là túi da, không che giấu được dơ bẩn bên trong.
"Mày đừng ăn nói linh tinh!"
Nhìn ánh mắt của người xung quanh, ngô thừa gia chột dạ dẫn đầu mở miệng, nhưng giọng nói này, cho dù thế nào cũng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Dù sao mới đầu hai mươi, còn chưa đủ trầm ổn.
Mạnh Phất Yên không cho bọn họ cơ hội biểu diễn, cô lười xem, vì thế trực tiếp mở miệng nói với Ngô Quốc Trụ:
"Cha, hôm nay con muốn cha đuổi hết bọn họ ra, vĩnh viễn đều không được xuất hiện trong nhà con, bảo bọn họ cút trở về nông thôn đi."