Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Diệp Nịnh Manh05-11-2024 14:25:34
"Nếu bị đuổi việc, vậy vừa vặn xuống nông thôn. Ngồi xe lửa lúc 5 rưỡi chiều, nhanh đi chuẩn bị đồ đi."
Bên trong văn kiện xuống nông thôn viết rõ tên ba người Ngô Tư Vũ, Ngô Mỹ Hương và Ngô Thừa Nghiệp, nơi đến cũng là Đông Bắc, ở cùng chỗ với Mạnh Phất Yên.
"A..."
"A..."
Ngô Tư Vũ và Ngô Mỹ Hương cùng phát ra tiếng thét chói tai, suýt nữa bị dọa đến ngất xỉu.
Gương mặt Trương Quế Phương trắng bệch, thét to:
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng, chúng tôi không đăng ký cho mấy đứa bé, sao có thể xuống nông thôn? Nhà chúng tôi chỉ có Mạnh Phất Yên xuống nông thôn, sao còn có tên của con trai con gái tôi?"
Người của cục đường phố nhìn bà ta một cái, bình tĩnh nói:
"Chắc chắn đăng ký, văn kiện không sai, chuẩn bị đồ đi, đi xe lửa 5 rưỡi chiều, đừng bỏ lỡ. Đúng rồi, trăm tệ và ít phiếu trợ cấp của mỗi người, đã được nhận đi."
Trương Quế Phương: "..."
Mọi người: "..."
Người của cục đường phố đặt văn kiện xuống rồi rời đi, phòng bệnh rơi vào yên tĩnh như chết lặng, ngay sau đó là một vòng tiếng thét chói tai mới.
"Là cô ta, chắc chắn là Mạnh Phất Yên, con khốn này, là cô ta đăng ký cho chúng ta. A a a, con muốn giết cô ta..."
"Hu hu hu hu lão Ngô, chuyện này phải làm sao bây giờ?"
"Con khốn, con khốn, con phải giết cô ta, con phải giết chết cô ta!"
"Mẹ, con không muốn xuống nông thôn, con sẽ không trồng trọt..."
"Cha, cứu con!"
Đám phụ nữ trong nhà khóc lóc ầm ĩ, Ngô Quốc Trụ còn có gì không rõ?
Ông ta bị con gái mình tính kế, tống tiền ông ta hai ngàn tệ, chẳng những không cho công việc, còn trả thù đăng ký cho mấy đứa con của ông ta.
Thậm chí ngay cả công việc của con gái cả ông ta đều mất, cũng đưa xuống nông thôn.
Nghĩ tới đây, đôi mắt của Ngô Quốc Trụ híp lại.
Không đúng, ông ta là phó xưởng trưởng của xưởng máy móc, mình Mạnh Phất Yên không có khả năng thu phục người của cục đường phố, chắc chắn là có người giúp Mạnh Phất Yên.
Là ai?
Con gái vẫn luôn không để mắt tới thoát khỏi khống chế, còn tính kế con trai con gái ông ta, sao Ngô Quốc Trụ có thể tiếp nhận?
"Về nhà trước, cha sẽ nghĩ cách."
Cả nhà không còn tâm trạng tiếp tục ở lại bệnh viện, vội vàng trở về nhà.
Nhưng mà đợi bọn họ trở về nhà, mới phát hiện vấn đề càng nghiêm trọng.
Nhìn căn nhà trống rỗng bị cướp sạch, tất cả mọi người ngây ngốc hai giây.
"Đồ... Đồ đạc đâu?"
Khóa trong nhà, tất cả đều bị cạy ra.
Đây là Mạnh Phất Yên cố ý, như vậy càng giống như bị trộm.
Ngô Quốc Trụ cảm thấy không thích hợp, vội vàng mở cửa phòng ngủ ra.
Khi thấy phòng ngủ chính bị cướp sạch không còn gì, đại não của ông ta lập tức trống rỗng, giống như điên rồi chạy về phía phòng làm việc.
Mà Trương Quế Phương nhìn thấy phòng ngủ không còn gì, tiếng thét chói tai đều phá âm.
"Đồ đâu? Đồ của tôi đâu? Có trộm vào sao? Trong nhà đều không còn gì cả, hu hu hu hu... Đồ của tôi đi đâu rồi?"
Nơi này có tất cả tiền tiết kiệm của bà ta, tiền riêng của bà ta...
Tiếng thét chói tai vang lên liên tục, Ngô Tư Vũ và Ngô Mỹ Hương cũng nhìn thấy phòng mình trống rỗng không có đồ gì, Ngô Thừa Gia và Ngô Thừa Nghiệp cũng thế.
"Không, phòng của chúng ta không còn gì cả, đồ đều đi đâu cả rồi?"
"Hu hu hu, quần áo của tôi, đồng hồ mới của tôi cũng không còn!"
"Rốt cuộc là sao lại thế này? Tên trộm có bản lĩnh lớn như thế ư? Nhiều đồ đạc như thế sao có khả năng không có?"
"Cha, phải làm sao bây giờ? Hu hu hu..."
"Cha, đồ của con cũng không còn!"
"Phòng bếp cũng không còn, cả nhà không còn gì cả, cha..."