Chương 47: Thiên phú dị bẩm

Ta Tại Địa Phủ Bán Cơm Hộp

Vệ Tiểu Manh 13-04-2025 10:18:22

Lý Minh giải thích: "Vâng, cô ấy nói vì chỉ có một mình, nếu nhận quá nhiều đơn hàng sẽ mệt mỏi và không xoay xở nổi. Cơm hộp thì dễ tiếp cận, làm cũng nhanh hơn các món khác." Anh ngập ngừng bổ sung: "Nhưng mà, thái gia gia, ông chắc chắn làm ra được hương vị này cần đến mười mấy năm kinh nghiệm sao?" Lão gia tử vừa nhấp một ngụm rượu vừa từ tốn đáp: "Dù là thiên phú dị bẩm đi nữa, thì việc kiểm soát lửa, kỹ thuật thái thịt, và chọn nguyên liệu cũng không phải đơn giản. Con nhìn xem, miếng thịt này được chọn cực kỳ khéo: nạc và mỡ xen kẽ vừa phải, mỡ nhiều thì ngấy, nạc nhiều thì khô. Nhưng thịt kho tàu này ăn vào vừa béo ngậy mà không ngán, tan ngay trong miệng. Đây là công phu!" Lý Minh nhíu mày: "Nhưng mà kỳ lạ lắm, chủ quán chỉ là một cô gái trẻ, nhìn qua chắc chỉ hơn hai mươi tuổi thôi." "Khụ khụ khụ..." Lão gia tử giật mình, sặc đến ho khù khụ. Ông tròn mắt nhìn Lý Minh, ngạc nhiên hỏi: "Con nói gì? Đây là do một cô gái hơn hai mươi tuổi nấu ra?" Thấy ông phản ứng mạnh, Lý Minh bày ra vẻ mặt vô tội: "Đúng vậy, nên con mới hỏi ông xem làm ra món thịt kho tàu ngon thế này có thật sự cần nhiều năm kinh nghiệm như vậy không." Cả căn phòng chìm trong im lặng. Mãi sau, lão gia tử mới thở dài, nói: "Chắc là thiên phú dị bẩm rồi, trời sinh làm đầu bếp mà." Lý Minh cười, gắp thêm một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng: "Nói vậy thì con lãi to rồi. Một suất thịt kho tàu thế này mà chỉ tốn có một trăm khối." Lão gia tử tiếc nuối, gắp thêm hai miếng thịt kho tàu, trầm ngâm nói: "Với tay nghề này, cô ấy hoàn toàn có thể mở một quán ăn lớn ở địa phủ, không cần chỉ bán cơm hộp." Lý Minh bật cười: "Thái gia gia, ông nghĩ mở quán ăn dễ dàng lắm sao? Tiền thuê mặt bằng, trang trí, thuê nhân viên phục vụ, bếp phụ... Tất cả đều là những khoản chi phí không nhỏ. Cô ấy lựa chọn bán cơm hộp, phần lớn có lẽ vì làm một mình cho đỡ cực. Thứ hai, có khả năng tài chính cũng chưa đủ." Nhớ lại cuộc trò chuyện hôm qua, anh nói thêm: "Với cách cô ấy nói chuyện, con đoán là cũng không thích nhận vốn đầu tư từ người khác." Lão gia tử nghe vậy chỉ lặng lẽ gật đầu. Ông không nói thêm gì nữa, vì ai cũng có chí hướng riêng. Làm bếp mà giữ được tâm trạng thoải mái, chắc chắn món ăn sẽ ngày càng ngon hơn. Sau đó, ông vào bếp lấy một cái mâm, đổ hết thịt kho tàu vào, bày biện đơn giản trên bàn rồi chụp một bức ảnh. Lão gia tử vui vẻ gửi bức hình đó lên nhóm bạn già của mình kèm theo dòng trạng thái hào hứng: 【"Hình ảnh"】 Vui tươi hớn hở: "Thằng nhóc Tiểu Minh nhà tôi đúng là chu đáo. Nói rằng tôi đã lâu không ăn thịt kho tàu, thế là đi mua hẳn một phần ngon lành về cho tôi. Biết tôi răng không còn tốt, còn cố ý dặn chủ quán hầm kỹ thêm. Rượu này tuy không bằng loại xịn năm xưa, nhưng tạm thời uống cũng được." Một ly rượu xái: "... Lão Lý, ông ăn mảnh thế à?" Ngày mai trước tới: "Lão Lý! Sao có đồ ngon mà không chia sẻ cho tụi tôi?" Hừ: "Đúng rồi đấy! Đừng có mà giấu riêng!" Lão gia tử nhắn xong thì không buồn đọc thêm tin nhắn của nhóm nữa, chỉ tập trung cùng Lý Minh tiếp tục thưởng thức bữa ăn. Hai ông cháu cứ thế vui vẻ, người một miếng thịt, người một ngụm rượu, hoàn toàn không để ý bức hình vừa đăng đã gây nên bao náo động trong nhóm. Chỉ vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. "Lão Lý! Mau mở cửa! Đừng tưởng nấp trong đó mà không lên tiếng, tôi biết ông đang ở nhà đấy!" Lão gia tử nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, sắc mặt lập tức biến đổi. Lý Minh liếc mắt nhìn về phía cửa, nói: "Thái gia gia, là Hứa gia gia." Lão gia tử tức tối gắt: "Biết rồi! Sao ông ta đến nhanh thế chứ!" Nói rồi, ông cúi đầu nhìn lại đĩa thịt kho tàu còn sót lại vài miếng, vội vàng nhét hết vào miệng. Vì ăn quá nhiều một lúc, thịt đầy miệng khiến ông nhai không kịp, suýt nữa còn làm rớt ra một miếng.