Chương 42: Phân biệt đối xử (4)

Ta Tại Địa Phủ Bán Cơm Hộp

Vệ Tiểu Manh 13-04-2025 10:18:22

Tần Cảnh từng nghĩ cô không thiếu tiền tiêu nên sau đó anh cũng ngừng đưa tiền cho cô. Không ngờ, tất cả những gì cô cần đều phải dựa vào việc làm thêm để kiếm được. Còn Tần Hoài, chuyện anh không đưa tiền cho Vũ Niết cũng là điều dễ hiểu. Với mối quan hệ căng thẳng giữa hai người, việc anh không làm khó cô đã là tốt lắm rồi, nói gì đến chuyện giúp đỡ tiền bạc. Tần Cảnh vì thường xuyên ở xa nên đối với các em gái trong nhà, anh không thể nói là quá tốt nhưng cũng chẳng hề xấu. Tuy vậy, vừa nhớ lại sự việc khi trước, anh bỗng thấy áy náy. Anh lên tiếng: "Gọi điện bảo em ấy về đi. Em ấy đã chịu quá nhiều ấm ức rồi. Bây giờ còn ở một mình trong thôn, chắc chắn cuộc sống không tốt đẹp gì. Ai cũng biết trước đây em ấy đã phải chịu thiệt thòi trong nhà. Về sau, chúng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa." Tần Hạo chỉ lắc đầu, đáp: "Em ấy sẽ không trở về đâu." Anh nhớ lại lần trước, khi anh cố thuyết phục Tần Vũ Niết trở về, cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng càng hiểu rõ những ngày tháng cô sống ở Tần gia, anh càng nhận ra cô nói mình sẽ không trở về là hoàn toàn nghiêm túc. "Anh cả" Tần Hạo nhìn Tần Cảnh, giọng trầm xuống. "Em nói thật, em hy vọng mọi người đều hiểu rằng chính sự thờ ơ của chúng ta đã khiến em ấy lạnh lòng, rồi quyết tâm rời khỏi đây. Dù giờ em ấy đã đi nhưng đó là lỗi của tất cả chúng ta. Trong nhà có nhiều người như vậy nhưng chẳng một ai quan tâm em ấy. Nhà chúng ta đâu có thiếu tiền nhưng lại đối xử với hai đứa em gái quá khác biệt. Một người thì được 10 vạn mỗi tháng tiêu vặt, trong khi người kia phải đi làm thêm chỉ để sống qua ngày." Tần Hạo nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cảm xúc: "Đã như vậy, tại sao ngày đó còn đưa em ấy trở về? Đưa em ấy về rồi lại chẳng đối xử tử tế, vậy thì đón về làm gì?" Tần mẫu không giấu được sự bực bội, lớn tiếng nói: "Con cả, ý con là đang trách mẹ sao?" Rồi bà tiếp lời: "Dù lúc đầu đúng là mẹ chỉ cho con bé 1. 000 đồng sinh hoạt phí nhưng các con thì sao? Các con cũng là anh trai của nó, các con đã làm được gì?" "Mẹ..." Tần Niệm khẽ gọi, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại. Tất cả lợi ích trong gia đình đều thuộc về Tần Niệm, cô biết rõ điều đó. Lúc này, dù cô có nói gì cũng sẽ sai nhưng cũng không thể hoàn toàn đứng yên không làm gì. Vì vậy, Tần Niệm chỉ có thể nôn nóng, bối rối, đứng nép sang một bên, không dám lên tiếng. Trong khi Tần gia đang rối ren, tranh cãi, thì cuộc sống của Tần Vũ Niết ở nơi khác lại bình dị mà phong phú. Sáng sớm, cô chiên đậu phộng xong để nguội, ăn qua loa bữa sáng, rồi nhanh chóng ra đường mua nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay, lượng đồ ăn cần chuẩn bị nhiều hơn mọi khi, lại có vài món đặc biệt phải làm riêng nên cô tốn khá nhiều thời gian. Đang bận rộn xào rau, cô nhận ra nhóm trong diễn đàn đã bắt đầu lo lắng, hỏi sao giờ này cô vẫn chưa bày quán. Một số người còn nghi ngờ cô gặp chuyện gì không may và hỏi xem có cần giúp đỡ không. Tần Vũ Niết sợ nếu không trả lời, mọi người sẽ nghĩ quá nhiều nên tranh thủ lúc rảnh tay nhắn lại: Tần Vũ Niết: "Hôm nay chuẩn bị nhiều món hơn mọi khi, còn đang nấu. Sẽ ra ngay. Cảm ơn mọi người đã quan tâm." Vĩnh viễn 18 tuổi: "Làm tôi hết hồn, chỉ cần lão bản không sao là tốt rồi. Hôm nay đồ ăn trông ngon quá, chảy nước miếng." Trắng bóng đầu óc: "Không sao là được. Mau ra bày quán đi. Đói quá rồi." Đến đây đi đến đây đi: "Mau mau. Đói không chịu nổi nữa." Cả nhóm liên tục spam tin nhắn, hối thúc cô ra bày quán nhanh. Tần Vũ Niết bận đến mức như muốn mọc cánh, chẳng còn thời gian nhắn lại. Khi mọi thứ xong xuôi, so với mọi ngày, cô đã muộn hơn khá nhiều. Cô buộc bàn và ghế chặt lên nóc chiếc xe đẩy nhỏ, rồi đẩy "Tiểu Hồng Bao" của mình ra vị trí quen thuộc để bán cơm hộp. Vừa đến nơi, cô đã thấy trước chỗ bày quán có hơn chục bóng người đang chờ sẵn. "Mãi mới thấy cô đến. Chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi." "Đúng đấy. Hôm nay có món gì ngon vậy? Tôi muốn hai suất, một suất ăn không đủ." Tần Vũ Niết cười nhẹ, giọng dịu dàng nhưng tay vẫn thoăn thoắt: "Xin lỗi mọi người nhé, hôm nay làm hơi nhiều món nên đến muộn. Nhưng hôm nay có bia, rượu trắng và cả đồ nhắm như đậu phộng. Ai thích thì có thể ngồi ngay đây thưởng thức." "Hôm nay có rượu à? Cho tôi một vại. Lâu rồi chưa uống, nhớ thật đấy." Trong lúc Tần Vũ Niết trò chuyện vài vị khách quen đã không ngại ra tay giúp cô bày biện đồ đạc. Họ gỡ bàn, ghế từ trên xe xuống, xếp ngay ngắn trên mảnh đất phía sau "Tiểu Hồng Bao." Chỉ một lát sau vài người đã ngồi vào bàn, mở rượu ra uống cùng nhau. Có người thì quen biết, có người không nhưng chẳng sao cả. Trong những khoảnh khắc như thế này, chỉ cần ngồi cùng nhau uống rượu, thì tất cả đều là huynh đệ.