Tần Cảnh kết thúc buổi quay phim, về nhà đã là chiều muộn ngày hôm sau.
Trên người anh vẫn mặc trang phục diễn, gương mặt còn giữ lớp trang điểm tinh xảo. Anh tùy tiện vứt chiếc vali sang một bên, sau đó uể oải nằm dài trên ghế sofa, miệng càu nhàu:
"Anh cả, anh gọi em về gấp như thế rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Tần Hạo từ quê của Tần Vũ Niết trở về, sau khi ghé qua căn phòng cô từng ở, anh phát hiện nó trống trơn. Không có bất kỳ đồ trang trí nào mang hơi hướng nữ sinh, cũng chẳng thấy những bộ quần áo thời thượng, những chiếc thú bông đáng yêu mà con gái thường thích.
Anh có hỏi dì Điền, người giúp việc và được biết ngày Tần Vũ Niết rời đi, cô chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ – chính chiếc vali cô đã mang khi mới đến đây.
Nói cách khác, suốt mấy năm ở nhà họ Tần, cô hầu như không mua thêm thứ gì.
Điều này rõ ràng không bình thường.
Tần Hạo không biết nhiều về các cô gái khác nhưng nếu so với Tần Niệm – em gái út của họ, thì sự khác biệt càng thêm rõ ràng.
Tần Niệm gần như mỗi tháng đều sắm sửa vô số quần áo, túi xách, giày dép và các loại thú bông. Chỉ cần là thứ đẹp đẽ, cô ấy đều mua về nhà.
Phòng của Tần Niệm vốn là phòng lớn nhất trong nhà nhưng vì số lượng quần áo, túi xách quá nhiều, căn phòng chứa đồ ban đầu không đủ chỗ. Cuối cùng, gia đình còn phải đập thông bức tường phòng bên cạnh để làm thành một không gian để đồ riêng cho cô.
Ngược lại, căn phòng của Tần Vũ Niết sạch sẽ đến mức kỳ lạ, chẳng khác gì phòng của một khách trọ ngắn hạn, lúc nào cũng sẵn sàng để rời đi.
Tần Hạo nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc bén:
"Hôm qua, anh đã vào phòng của Vũ Niết."
Tần Cảnh không tỏ ra quá để tâm, anh tiện tay cầm một trái nho ném vào miệng, vừa nhai vừa nói một cách hờ hững:
"Rồi sao?"
"Anh đã hỏi dì Điền. Dì ấy nói, khi Vũ Niết rời đi, em ấy chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ. Nhưng khi anh vào xem, căn phòng của em ấy trống trơn, sạch sẽ đến mức không giống như từng có người ở. Em có hiểu điều này có nghĩa là gì không?"
"Điều đó có nghĩa là, dù đã sống trong nhà chúng ta nhiều năm, em ấy chẳng hề có chút gắn bó nào. Đây là nhà của mình mà còn không hề để tâm..."
Tần Cảnh nhún vai, đáp hờ hững:
"Có thể em ấy ưa sạch sẽ, không thích để quá nhiều đồ trong phòng cũng nên. Sao anh phải suy diễn mọi chuyện phức tạp như vậy?"
"Chỉ vì chuyện này mà anh vội vàng gọi em trở về? Anh có biết lịch trình của em đang kín thế nào không?" Tần Cảnh càng nói càng bất mãn, đến mức không buồn ăn nốt quả nho trên tay.
Lúc này, Tần Hoài kéo hai chiếc vali lớn vào nhà, vừa nhìn thấy cả Anh cả lẫn Anh hai đều ở đó, anh ngạc nhiên hỏi:
"Anh hai? Sao anh lại về? Mọi người đang bàn chuyện gì vậy?"
Tần Niệm nghe tin Tần Cảnh đã về, nhanh chóng kéo tay mẹ đến phòng khách, ánh mắt sáng rực:
"Anh hai, anh về từ khi nào thế?"
Tần Cảnh cười gọi:
"Mẹ."
Rồi gật đầu trả lời:
"Anh vừa mới về thôi. Anh cả đang nói chuyện về Vũ Niết."
Nghe đến đây, sắc mặt Tần Hoài lập tức tối sầm, anh không vui nói:
"Em ấy đi rồi, còn nhắc đến làm gì nữa?"
Tần Niệm cũng không giấu nổi vẻ khó chịu trên mặt.
Tần Hạo đứng dậy, nhìn quanh và nói:
"Nếu mọi người đã có mặt đầy đủ, thì cùng nhau đến xem thứ này."
Mọi người nhìn nhau đầy nghi hoặc nhưng vẫn đi theo Tần Hạo. Anh dẫn họ đến trước một căn phòng, dừng lại ở cửa và đẩy cửa ra.
Tần Hoài nhíu mày hỏi:
"Căn phòng này có gì lạ đâu? Anh dẫn mọi người xem cái gì vậy?"
Tần Hạo bình thản đáp:
"Đây là phòng của Vũ Niết."
Tần Niệm chỉ cần liếc mắt nhìn vào đã hiểu ý của Anh cả. Khuôn mặt cô thoáng căng thẳng, đôi môi mím chặt để che giấu nỗi bực bội đang trào lên.
Vũ Niết đã đi lâu như vậy, tại sao vẫn còn phải mang cô ta ra để so sánh với mình chứ?