Tần Vũ Niết ngẩng đầu và nhận ra một ông lão khoảng 60 tuổi, tóc bạc phơ, nhìn qua có vẻ là người bình thường, hình như trước đây cũng đã đến mua cơm.
Tần Vũ Niết không nghĩ ngợi nhiều, cười rồi đóng gói cơm hộp cho ông.
Ai ngờ, ông lão này lại lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Ngay lập tức, điện thoại của Tần Vũ Niết vang lên thông báo. cô mở tin nhắn và thấy một bức ảnh trong nhóm của mình.
Vực sâu: ["Hình ảnh"Tôi sẽ giúp các bạn nếm thử trước nhé. ]
Tần Vũ Niết: "..."
Không ngờ người tên "Vực sâu" lại là một ông lão lớn tuổi như vậy.
Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là ông lão này lại rất trẻ con.
Tần Vũ Niết không nhịn được cười mỉm.
Đầu cho ngươi vặn gãy: "Tôi gần đây mà lại chẳng mua được phần cơm đầu tiên"
Vực sâu vừa rời đi chưa được hai phút thì một cậu thanh niên khoảng 20 tuổi chạy đến.
"Bà chủ, tôi muốn một phần cơm hộp".
Tần Vũ Niết nghĩ đến người vừa lên tiếng trong nhóm nhưng không ngờ đối diện là một người trẻ tuổi như vậy, liền hỏi: "Bạn là Đầu cho ngươi vặn gãy à?"
Tiêu Nhiếp mỉm cười, đáp: "Đúng vậy, tôi là Đầu cho ngươi vặn gãy, tên thật là Tiêu Nhiếp".
Tần Vũ Niết nhớ rằng cậu thanh niên này thường xuyên đến quán, có vẻ rất thích ăn.
Cậu thanh niên thấy Tần Vũ Niết nhìn mình chằm chằm một lúc liền cười nói: "Bà chủ, có phải bạn đang nghĩ sao tôi còn trẻ như vậy mà đã chết rồi đúng không?"
Tiêu Nhiếp dường như không mấy bận tâm về điều đó, ngược lại còn rất lạc quan giải thích: "Tôi bị bệnh tim bẩm sinh, các bác sĩ đều nói tôi sẽ không sống qua tuổi trưởng thành nhưng mà đến 21 tuổi mới chết cơ đấy".
Khi nhắc đến chuyện này, rõ ràng cậu ta rất đắc ý, âm cuối còn có chút tự hào.
Tần Vũ Niết cũng không nhịn được mà cười theo: "Vậy thật sự rất ấn tượng đấy. Nghe nói cậu thích ăn ớt gà đinh lắm đúng không? Để tôi làm cho cậu thêm một chút nhé".
Tiêu Nhiếp lắc đầu: "Thực ra tôi chưa bao giờ ăn qua, chỉ luôn muốn thử. Trước đây vì bệnh tim, bác sĩ không cho tôi ăn những món cay như vậy. Tôi luôn muốn thử xem nó như thế nào nhưng không có cơ hội. May mắn là bây giờ có Bà chủ bán cơm hộp, tôi mới có cơ hội nếm thử".
Nghe vậy, Tần Vũ Niết im lặng một lúc lâu rồi yên lặng cho cậu ta thêm một ít ớt.
Câu nói của Tiêu Nhiếp cũng khiến Tần Vũ Niết nghĩ đến một điều quan trọng trong nhóm của mình.
Tiêu Nhiếp nhìn đĩa ớt gà đinh sắp đầy, mỉm cười nói: "Cảm ơn Bà chủ"
"Trước tôi có mở một cửa hàng nhỏ ở phía trước. Nếu Bà chủ cần gửi gì nhanh chóng cho người nhà ở địa phủ, tôi có thể giúp gửi đi ngay lập tức".
Tần Vũ Niết bỗng nhớ ra cửa hàng chuyển phát nhanh mà cô đã thấy hôm trước, liền hỏi: "Cửa hàng chuyển phát nhanh Tốc Phong là do cậu mở à?"
Tiêu Nhiếp không ngờ cô lại biết, có chút ngạc nhiên: "Bà chủ, sao cô biết tôi mở cửa hàng?"
"Lúc trước chỉ vô tình nhìn thấy một lần, không nghĩ tới lại là cửa hàng của cậu". Tần Vũ Niết thật sự không ngờ, Tiêu Nhiếp lại là ông chủ của cửa hàng đó.
Ở địa phủ mà mở cửa hàng, có thể là do có tiền hoặc có người ủng hộ.
Nhưng cũng không có gì quá bất ngờ. Tiêu Nhiếp mắc bệnh tim bẩm sinh, loại bệnh này cần rất nhiều tiền để chi trả cho các ca phẫu thuật và điều trị.
Có lẽ chính vì thế mà tính cách của cậu ta như vậy, gia đình hẳn là không thiếu tiền. Nhưng nếu đã có tiền, tại sao cậu ta lại nghĩ đến việc mở một cửa hàng chuyển phát nhanh?
Tiêu Nhiếp cười và hỏi: "Lạ lắm sao? Thực ra ban đầu tôi mở cửa hàng này là để gửi đồ cho những người đã khuất, giúp họ gửi đồ cho người nhà ở địa phủ. Sau này khi tôi xuống dưới, tôi mới có thể đi lại hay nhảy nhót được nên tôi mới bắt đầu thử mở cửa hàng này. Khi xuống dưới rồi, tôi lại cảm thấy vui vẻ hơn lúc còn sống. Giờ có quầy cơm của cô ở đây, tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc".