Thấy cô bé sợ sệt đến độ hai bàn tay cứ vô thức xoắn chặt lấy nhau, Văn Trạch Tài nhẹ giọng trấn an: "Không phải, em không làm sai gì hết. Vì anh chị nghe nói ngày mai em phải về nhà, sợ rằng em đi sớm không gặp được cho nên tối nay anh chị sang đây gửi đồ lễ cho em."
Theo lời chồng nói, Điền Tú Phương bước lên đặt túi đồ vào tay Tô Lan Lan.
Cô bé cảm động cực kỳ, hai tay vòng lấy ôm chặt cái túi rồi liên tục cúi gập người cảm ơn: "Em cảm ơn anh chị, em cảm ơn anh chị ạ."
"Thôi giờ cũng muộn rồi, đi về phòng ngủ đi đặng mai còn phải khởi hành sớm đấy", vừa nói bà Điền vừa kéo Tô Lan Lan vào buồng trong. Thú thực bà rất thích con bé, nó là đứa hiền lành, ngoan ngoãn lại cần mẫn, chăm chỉ. Cả ngày chỉ biết cắm cúi làm việc, những đứa khác thì còn mồm miệng đỡ chân tay chứ có bé này tuyệt đối không, cứ hiền khô như cục đất ấy. Với cái tính tình này thể nào về bên đó cũng bị người ta chèn ép, ức hiếp cho xem. Đúng là khổ thân mà, haizza...
Thế nhưng mãi cho đến khi hai bà cháu đi vào trong buồng, cửa cũng đã khép chặt mà Văn Trạch Tài vẫn chưa nói vào chuyện chính. Anh ý nhị đánh mắt ra phía ngoài sân, khẽ ho khụ một tiếng. Điền Kiến Quốc hiểu ý, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Không bao lâu sau vang lên tiếng Ngô Mai lê dép loẹt quẹt quay về phòng mình rồi kế đó là tiếng đóng cửa cái rầm!
Ngồi trên nhà chính, Điền Tú Phương không khỏi lắc đầu ngao ngán, bà chị dâu này kỳ cục quá đi mất! Thôi kệ anh chị ấy vậy, cô đứng lên dắt Hiểu Hiểu ra sân chơi với Đại béo và Nhị béo để người lớn bàn chuyện chính sự.
Ước chừng vài phút sau, Điền Kiến Quốc quay lại, anh cẩn thận đóng cửa phòng khách rồi ngồi xuống ghế. Ông Điền thuận tay vẩy vẩy tàn thuốc xuống đất, nhìn về phía Văn Trạch Tài, chăm chú hỏi: "Sao, con thấy con bé thế nào?"
Văn Trạch Tài nhắm chặt mắt, tập trung bấm đốt ngón tay: "Khuê mộc lang mã vũ, đại hung đại hung! Con bé không chỉ ấn đường chuyển đen mà ngay cả mắt, mũi, tai đều ẩn hiện hắc khí. Không được rồi, không thể để con bé quay về bên đó!"
Sở dĩ ấn đường Điền Kiến Quốc xuất hiện hắc khí là bởi vì mọi người đang có sắp xếp để anh ấy đưa Tô Lan Lan về Tô gia. Giờ đây đã phát hiện ra vấn đề, cũng đã ngăn cản Điền Kiến Quốc thì làm sao có thể trơ mắt nhìn một đứa bé gái lao đầu vào chỗ nguy hiểm cơ chứ!
Nghe được những lời này, Điền Kiến Quốc bất tri bất giác rùng mình vì lạnh sống lưng, còn ông Điền thì vô thức nâng tay rít hai hơi thuốc thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Mãi một lúc sau ông mới khó xử nói: "Thế nhưng mà bà Tô đã qua đời, Lan Lan buộc phải trở về khóc tang."
Dựa theo quy củ trước giờ ở nông thôn, tất cả các cháu của người mất buộc phải có mặt và quỳ khóc trước linh cữu hai ngày hai đêm thì mới có thể mang đi hạ táng.
Văn Trạch Tài mở mắt hỏi ông Điền: "Ai gởi báo tang cho nhà mình hả cha?"
À, đúng rồi, giấy báo tang! Điền Kiến Quốc vội vàng chạy tới ngăn kéo tủ lấy ra phong thư sau đó đưa cho Văn Trạch Tài.
Lật trái lật phải nhìn tới nhìn lui một lúc, Văn Trạch Tài không nhận xét gì ngay mà lại hỏi tiếp: "Bà Tô có cả thảy mấy người con hả cha?"
Ông Điền liền đáp: "Có ba đứa con gái và hai thằng con trai. Ban đầu bà Tô sống với vợ chồng thằng lớn, cũng chính là cha mẹ của Tô Lan Lan. Còn thằng thứ hai nhà đó thuộc phường lưu manh du thủ du thực cả ngày lê la đầu đường xó chợ chả mấy khi thấy mặt ở nhà vậy nên tới giờ cũng đã vợ con gì đâu. Sau khi anh cả nó mất, nó mới nhảy về chiếm căn nhà và nghiễm nhiên làm chủ gia đình luôn."
Thì ra chuyện là như vậy, Văn Trạch Tài buông phong thư xuống bàn, sắc mặt anh thoắt cái trở nên ngưng trọng: "Nếu con gái đã gả ra ngoài hết, trong nhà lại chỉ còn mỗi một người con trai để nương tựa... vậy thì khả năng cao tin báo tang này có vấn đề!"
Điền Tú Phương sửng sốt hỏi dồn: "Nhưng làm gì có con nào bất hiếu đến độ mẹ mình còn sống sờ sờ ra đấy mà lại đi loan tin rằng đã chết?"
Văn Trạch Tài hơi hơi mỉm cười: "Xưa có Phùng tam nương vì muốn gặp lại đứa con ba năm xa cách, mà cố tình nhờ tú tài viết giúp giấy báo tử với hi vọng con trai đọc được sẽ quay trở về. Nay có Khâu đại soái giả chết cũng chỉ vì muốn thử lòng hồng nhan."
Nghe tới đây ai nấy đều đã lờ mờ đoán ra vấn đề, Điền Kiến Quốc cau chặt mày, nhìn về phía cậu em rể: "Ý dượng là Tô gia cố tình đưa tin giả để lừa Lan Lan quay về?"
Văn Trạch Tài không khẳng định ngay mà nói: "Để chắc chắn hơn anh cả có thể đi tìm những người thân thích khác của Tô gia hỏi xem họ có nhận được báo tang không?"
Nếu những người khác không có mà chỉ mỗi Điền gia nhận được thì chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi hay sao?!
Điền đội trưởng sốt sắng chỉ đạo: "Thằng cả, bây giờ con lập tức tới thôn Lâm gia, hỏi nhà của chú năm Lâm nhá. Chú ấy là anh họ bà Tô, nếu quả thực bà Tô xảy ra chuyện thì chú năm sẽ là một trong những người nhận tin đầu tiên. Con đi luôn đi, đi sớm về sớm!"
"Dạ, để con đi liền bây giờ", Điền Kiến Quốc nhanh chóng đứng dậy, phi ra sân nhảy lên con xe của Văn Trạch Tài đạp đi như gió.
Cũng may đang là mùa hè, ban đêm trời nhiều sao thành ra không cần cầm theo đuốc vẫn có thể nhìn rõ đường, không sợ lọt xuống mương hay đâm quàng vào bụi rậm.
Chuyện cứ tạm gác lại ở đây đã, đợi có đáp án chính xác rồi tính tiếp. Cáo từ cha vợ, Văn Trạch Tài dẫn vợ và con gái về nhà nghỉ ngơi. Tuy nhiên anh không ngủ ngay mà tiếp tục chong đèn đọc sách thêm hai tiếng đồng hồ nữa.
Song vì thiếu vắng hơi chồng, Điền Tú Phương chẳng thể nào ngủ ngon giấc. Chốc chốc cô lại trở mình, xoay trái xoay phải trằn trọc không yên.
Nhìn cảnh này thấy thương quá vả lại thời gian cũng không còn sớm, vậy nên Văn Trạch Tài dứt khoát đứng dậy, tắt đèn, nhẹ nhàng trèo lên giường. Anh dịu dàng vòng tay ôm trọn cơ thể mềm mại nhỏ bé vào lòng. Cảm nhận được vòng ôm cùng hơi ấm thân thuộc, Điền Tú Phương tự nhiên xoay người, úp mặt vào lồng ngực chồng, đã thế lại còn nũng nịu dụi dụi như con mèo nhỏ nữa chứ.
Hành động vô thức trong lúc nửa tỉnh nửa mơ của cô khiến Văn Trạch Tài cảm thấy như có một chiếc lông khẽ phe phẩy qua tim mình. Anh hơi nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên trán vợ kèm lời chúc ngọt ngào: "Ngủ ngon, bà xã!"
Ngày hôm sau, trời chưa sáng Tô Lan Lan đã rời giường, nhanh nhẹn quét dọn sân trước vườn sau một lượt rồi gấp gọn tư trang cá nhân, chuẩn bị lên đường về nhà.
Thấy vậy, Điền đội trường bèn gọi con bé vào nhà chính. Hai ông cháu nói chuyện đại khái tầm nửa giờ đồng hồ. Tới lúc đi ra ngoài, hai mắt Tô Lan Lan đã phiếm hồng. Tất cả những gì ông Điền vừa nói, nó đều tin cả, vì ai thì không biết chứ bà nội nó đích xác có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Quá đau lòng cho hoàn cảnh tội nghiệp của cô bé, bà Điền tiến lại gần, vỗ vai an ủi: "Cháu đừng buồn, chuyện này chúng ta mới chỉ suy đoán vậy thôi, chưa chắc đã là thật."
Tô Lan Lan gượng cười, nâng tay lau vội hai hàng nước mắt chảy dài: "Cháu biết chú thím lúc nào cũng thương và muốn tốt cho cháu, nên cháu rất tin tưởng chú thím."
Nói rồi, nó mau lẹ đón lấy cái rổ trên tay bà Điền, lủi thủi đi xuống bếp kiếm việc để làm.
Mãi cho đến tối mịt, Điền Kiến Quốc mới về tới nhà. Vừa dựng xe vào góc sân, anh đã vội vàng thông báo ngay: "Lâm gia không nhận được bất kỳ tin tức nào cha ạ. Vì để cẩn thận, con còn cố tình chạy đến mấy chỗ thân thích khác, nhưng hỏi ai người ta cũng đều lắc đầu nói không nhận được gì và cũng không nghe nói có tang sự nào hết."
Quả nhiên là như vậy, Văn Trạch Tài cười lạnh: "Chuyện này khả năng cao là do chú út nhà họ Tô nghĩ ra đây mà."
Tô Lan Lan vừa liên tục gạt lệ vừa thút thít kể: "Chú út qua lại với một cô gái ở đầu thôn mà anh trai cô ấy lại là một lão ế vợ. Thế nên nhà họ mới ra điều kiện, Tô gia muốn rước dâu thì phải đem cháu gả cho ông chú già kia. Nôm na là hoán thân ấy ạ."
Nói đến đây, Tô Lan Lan không kìm được mà khóc nấc thành tiếng.
Hiển nhiên trong mắt bà Tô, cháu gái không thể sánh bằng con trai. Hơn nữa, cha Lan Lan đã mất, từ giờ cho tới cuối đời bà ấy chỉ có thể dựa vào một mình thằng con trai út này thôi, thành thử khi nghe đằng gái ra điều kiện như vậy, bà Tô không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý ngay. Nhưng may thay, mẹ Tô Lan Lan không phải kiểu phụ nữ nhu nhược, yếu mềm. Nhận thấy sự việc khó vãn hồi, cô ấy quyết đoán gửi con sang tận Điền gia tạm lánh nạn, còn một mình mình ở nhà tìm cách giải quyết triệt để vấn đề.
Im lặng nghe hết câu chuyện, bà Điền cũng cảm thấy bất bình thay mẹ con Lan Lan, bà phẫn nộ mắng um lên: "Đúng là từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa gặp trường hợp này quá quắt như thế này. Cái nhà đó thật là ức hiếp người quá đáng mà!"
Vì là họ hàng thân thích nên bà cũng nắm được chút ít tin tức, nghe nói thằng anh của cô gái kia năm nay đã ngoài 30 rồi, đã thế lại còn khờ khạo ngốc nghếch nữa chứ. Trong khi ấy Lan Lan mới mười mấy tuổi đầu, phơi phới xuân xanh. Gả vào đấy quá bằng bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, huỷ cả một đời con gái à?! Càng nghĩ càng bực hết cả mình, nhà người ta bao bọc bảo vệ không kịp, đằng này lại đang tâm đẩy cháu gái mình vào hố lửa. Bà ta ác độc như vậy không sợ gặp báo ứng à?
Cuối cùng cũng đã tìm hiểu được sự thật, ông Điền nhanh chóng đưa ra quyết định: "Cháu cứ yên trí ở lại đây đi. Nếu bà nội cháu vẫn đang sống sờ sờ ra đấy thì không ai có thể lấy chữ hiếu ra mà bắt ép cháu được đâu."
Việc này đến đây coi như xong xuôi, Tô Lan Lan tiếp tục được Điền gia che chở. Nhưng đó chỉ là phương án tạm thời còn có vượt qua được cửa ải này hay không thì phải dựa vào vận mệnh của con bé.
Quay lại với cuộc sống thường nhật, ngày ngày Văn Trạch Tài vẫn cần mẫn ôn luyện. Riêng cái radio, anh vẫn để nguyên trong hộp không dám mở ra bởi anh biết chỉ cần cho nó đi vào hoạt động là khỏi cần học hành gì nữa luôn.
Bằng chứng là nhà ông Điền kia kìa, từ sau khi biết tin chàng rể mới sắm cho cha vợ chiếc radio, thế là từ làng trên cho đến xóm dưới, hễ rảnh một cái lại rủ nhau tốp 5, tốp 7 kéo tới ngồi xổm trong sân nghe đài, mặc kệ bà Điền có hài lòng hay không.
Dùi mài kinh sử bao lâu, cuối cùng cũng tới ngày ứng thí. Hôm nay, nhóm thanh niên trí thức nô nức rủ nhau lên huyện dự thi. Trong số đó có cả Vu Quảng Bình và Củng Dương, vậy nên Văn Trạch Tài quyết định không đạp xe mà chọn đi bộ cùng mấy anh em cho vui.
Điền Tú Phương bịn rịn tiễn chồng ra tận đầu thôn. Văn Trạch Tài yêu chiều cầm tay vợ căn dặn: "Hai ngày này em ở nhà ngoan nhé. Nếu sợ thì nhờ mẹ sang ngủ cùng. Đừng lo, thi xong anh sẽ về liền."
Giời ơi, giữa thanh thiên bạch nhật lại ở chỗ đông người, sao anh lại nói mấy lời này, Điền Tú Phương đỏ bừng mặt, lo lắng đánh mắt nhìn khắp chung quanh sợ có người nghe thấy thì xấu hổ chết mất. Phù, may quá, không có ai chú ý tới bên này. Cô bặm môi lí nhí: "Em lớn rồi chứ có phải Hiểu Hiểu đâu mà sợ tối."
Thì trong mắt anh, em mãi mãi là cô bé cần được cưng chiều, bảo vệ mà, Văn Trạch Tài cười xoà, xoa xoa đầu vợ: "Ừ ừ anh biết rồi, bà xã của anh là giỏi nhất. Buổi tối trước khi đi ngủ em nhớ kiểm tra cửa nẻo cẩn thận nha."
Điền Tú Phương rưng rưng nước mắt: "Em biết rồi, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé. Đừng lo lắng gì cả, em và con sẽ ở nhà đợi anh về. Chúc anh thi tốt!"
Giờ xuất phát đã đến, Văn Trạch Tài lưu luyến vẫy tay tạm biệt vợ rồi rảo bước lên đường cùng mọi người.