Chương 33: Hồ ly

Thập Niên 70 - Đoán Mệnh Sư

Tuý Cai Ngoạn Tử 18-03-2023 15:27:32

Cứ thế chị Hạ run lẩy bẩy, nắm chặt lấy tay chồng nhất quyết không buông. Hạ Chính Quốc bất đắc dĩ vỗ cùng, anh khẽ vỗ vỗ vài cái an ủi: "Em đừng sợ, đây là Văn đại sư. Lần trước anh bị bệnh, chính anh ấy đã chữa khỏi cho anh đó. Nay anh dắt em sang đây là để nhờ đại sư nhìn xem có thể giúp được cho em và con không." Rõ ràng được chồng dỗ dành nhưng chị Hạ không những không bình tĩnh lại mà đáy mắt càng dâng lên nỗi khiếp sợ cùng hoảng loạn vô ngần. Trông thấy một màn này, Văn Trạch Tài thoáng nhíu mày khó hiểu. Lạ thật, hình như cô ấy rất sợ Hạ Chính Quốc thì phải? Tạm gác sự nghi ngờ sang một bên, Văn Trạch Tài mềm mỏng cất lời: "Chị Hạ, tôi muốn kiểm tra lưỡi của chị." Mặc dù rất sợ hãi nhưng đã bị chồng giữ chặt, chị Hạ không thể thoái lui cũng chẳng thể bỏ trốn. Hết cách, chị đành phải quay đầu sang, thật cẩn thận nhìn về phía Văn Trạch Tài. Thấy anh mỉm cười hiền hoà, ánh mắt có thần lại trong sáng, không hề tỏ ra bất cứ sự uy hiếp nào, cuối cũng chị cũng có thể cởi bỏ rảo cản phòng ngự, từ từ mở miệng phối hợp với yêu cầu của Văn Trạch Tài. Tốt lắm, mặt lưỡi không có đốm đen. Văn Trạch Tài nhẹ nhàng thở ra: "Cơ thể chị rất ổn, không có vấn đề gì đáng ngại. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, tốt hơn hết nên giữ một lá bùa bên mình. Giờ tôi sẽ cho chị một lá bùa vàng, chị mang về luồn chỉ đỏ, đeo lên cổ. Nhớ, phải nối dây thật dài, sao cho miếng bùa vừa vặn che tới trước bụng." Ồ, tốt tốt, có cái món đó là chắc chắn đứa bé sẽ được bảo vệ, Hạ Chính Quốc hớn hở ra mặt, còn chị Hạ thì nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào bụng mình, lưỡng lự vô cùng...Bùa?!...Lại còn để trước bụng nữa á...sao nghe giống giống tà thuật quá vậy... "Yên tâm đi, Văn đại sư sẽ không hại chúng ta đâu", Hạ Chính Quốc vui vẻ bảo vợ ra cổng đợi mình, anh còn có chuyện muốn nói với đại sự. Thế nhưng Văn Trạch Tài khéo léo tránh né, viện cớ đi sang gian bên lấy bùa. Một lát sau, Điền Tú Phương bước ra sân, lịch sự chào hỏi vài câu với chị Hạ. Ước chừng mấy phút sau, Văn Trạch Tài quay trở về nhà chính, đưa cho Hạ Chính Quốc một tấm bùa màu vàng, với lời căn dặn: "Đứa bé này là cơ hội cuối cùng của vợ chồng anh. Nếu còn không giữ được nữa thì sau này hết hy vọng." Hạ Chính Quốc vội vàng giơ hai tay kính cẩn nhận lấy: "Dạ đại sư, tôi sẽ cẩn thận." Kế đến, anh ta rút một đồng từ túi áo ngực, đặt lên bàn rồi rối rít nói lời cảm ơn. Còn chưa đợi Văn Trạch Tài trả lời, Hạ Chính Quốc đã ba chân bốn cẳng lao ra sân, nhìn cái bộ dáng vội vàng và hấp tấp lắm, không biết là lo lắng cho đứa nhỏ vẫn chưa thành hình...hay là vì một lý do nào khác... Nhìn tờ tiền giấy nằm trơ trọi trên mặt bàn, Văn Trạch Tài chán nản nhắm chặt mắt, khe khẽ buông một tiếng thở dài...Hạ Chính Quốc có vấn đề! Tiễn khách về rồi, Điền Tú Phương thuận tay đóng cổng lại rồi lật đật quay vào kể cho chồng nghe: "Ban nãy chị Hạ bảo với em sống ở Hạ gia khổ lắm, bọn họ đối xử rất tề bạc, không ai coi chị ấy là con người hết! Sao lại như thế anh nhỉ?" Văn Trạch Tài vươn tay xé nát tờ tiền, nhàn nhạt nói: "Biết người biết mặt không biết lòng. Lần này anh đã xem nhẹ nhân tâm rồi!" Hôm sau, Văn Trạch Tài xin nghỉ một ngày. Anh cố tình đạp xe tới đại đội Thanh Sơn để chứng thực một số vấn đề. Nhìn chung, Hạ Chính Quốc rất biết giữ hoà khí trong các mối quan hệ xã giao. Trước giờ anh ta không có xích mích, tư thù với ai nhưng cũng không đặc biệt thân thiết với bất cứ một người nào. Khi được hỏi về Hạ Chính Quốc, thoạt đầu mọi người tương đối bối rối, chẳng biết nên xếp anh ta vào nhóm tốt hay xấu. Cuối cùng, tất cả đều lựa chọn đưa ra đáp án chung chung, đó chính là "không tệ"! Kỳ thực, lời nhận xét này chỉ mang tính lịch sự mà thôi, bởi gần như không một ai hiểu rõ bản chất con người Hạ Chính Quốc. Mỗi ngày, ngoại trừ thời gian ra đồng làm việc thì anh ta chỉ ru rú trong nhà, tuyệt nhiên né tránh các hoạt động chung tỉ như vui chơi hội hè, tham gia chợ phiên, lên núi săn bắn, hái lượm hay đơn giản là các cuộc tụ tập tán gẫu, buôn chuyện phiếm cũng không nốt. Cứ như vậy, anh ta chủ động tách mình khỏi đám đông, độc lai độc vãng đi đi về về. Vậy nên chẳng ai biết gì để mà nhận xét. Nhưng chị vợ thì hoàn toàn ngược lại, mọi người có rất nhiều điều để nói về người phụ nữ này... Vì không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện, Văn Trạch Tài cố tình tránh khu vực ruộng lúa đang tập trung đông người. Anh lặng lẽ đạp xe vào thẳng thôn, gõ cửa hỏi thăm mấy ông già bà cả đang rảnh rỗi ở nhà trông cháu. "Kỳ thực thời gian đầu về làm dâu cũng không tới nỗi nào. Nhưng sau khi liên tiếp sảy mất hai cái thai, Hạ gia bắt đầu tỏ thái độ bất mãn, không hài lòng với con bé." Một ông cụ trầm ngâm cảm thán. Văn Trạch Tài lịch sự cảm ơn, rồi tiếp tục gõ cửa căn nhà kế bên. Một bà lão chép miệng thở dài: "Nó không giữ được con nên hết bị mẹ chồng chửi rủa rồi lại bị chồng đánh đập. Haizz, cũng không biết tại sao số nó lại khổ như thế, cứ có thai là sẩy, có thai là sẩy..." Liên tiếp 7, 8 nhà liền, ai được hỏi cũng đều lắc đầu tội nghiệp cho số phận người phụ nữ đáng thương. Ngẫm nghĩ thế nào, cuối cùng Văn Trạch Tài quyết định rẽ vào Hạ gia. Bởi vì chị Hạ đang mang thai, Hạ gia lo lắng cho đứa bé trong bụng nên không bắt chị ấy làm các công việc đồng áng nặng nhọc, chỉ cần ở nhà lo cơm nước với mấy việc vặt vãnh là được. Thành ra lúc này trong nhà cũng chỉ có một mình chị Hạ. Nhìn thấy Văn Trạch Tài tới, chị Hạ hơi bất ngờ sau đó ngượng ngùng nói: "Văn đại sư, mời anh vào nhà ngồi. Hôm qua thật ngại quá, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm anh." Văn Trạch Tài cười hiền hoà: "Không có gì, là tại tôi không nói rõ ràng." Chị Hạ mời Văn Trạch Tài vào nhà, rót nước tiếp khách rồi định chạy đi gọi chồng. Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền ngăn lại: "Chị Hạ, không cần đâu. Tôi có vài câu muốn hỏi riêng chị." Chị Hạ thoáng do dự, nhưng rồi cũng ngồi xuống, dè dặt cất lời: "Vâng, có chuyện gì, Văn đại sư cứ hỏi đi ạ." "Tôi muốn hỏi cái cây mượn tử hương kia là ai trồng?" Vừa nói Văn Trạch Tài vừa chỉ tay ra góc sân phía Tây. Mượn tử hương là một loại cây có thân giống phong lan, nhưng hoa của nó lại từa tựa mẫu đơn, hương thơm thì cực kỳ ngào ngạt. Chính vì lẽ đó, người trong nghề đặt cho nó cái tên "mượn tử hương." Sở dĩ gọi như vậy bởi ẩn bên dưới còn một tầng ý nghĩa mà ít người biết đến, đó là loài hoa này cực độc, thai phụ chỉ cần ngửi trúng hương thơm của nó là sẽ dẫn tới hiện tượng thai chết lưu hoặc nếu đứa trẻ may mắn được sinh ra thì cũng không sống quá một tháng tuổi. Và trong dân gian còn lưu truyền một phương pháp "mượn con" hết sức kỳ quái, đó là những người phụ nữ hiếm muộn chỉ cần đốt một loại bùa có tên "mượn tử phù" rồi hoà chung với hoa của cây mượn tử hương, sau đó uống tất cả xuống bụng bảo đảm chưa đầy một tháng sau sẽ tự động hoài thai. Ở đây, chị Hạ liên tiếp sảy thai mà ngay góc sân nhà lại mọc sừng sững một cây mượn tử hương. Điều này khiến Văn Trạch Tài không thể không suy nghĩ nhiều. Theo hướng tay của Văn Trạch Tài, chị Hạ nhìn ra sân, nhưng đến khi chị ta quay đầu lại thì thái độ nhút nhát sợ sệt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt xảo quyệt, nụ cười quỷ dị cùng giọng nói lạnh lẽo, âm ngoan khác xa bình thường: "Ha, không ngờ Văn đại sư ngươi cũng có vài phần bản lĩnh." Dựa vào thần sắc và ngữ khí có thể chắc chắn đây là hai người hoàn toàn khác nhau. Một hồi chuông cảnh báo vang lên, Văn Trạch Tài âm thầm siết chặt ba đồng xu trong lòng bàn tay nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào: "Là do chính ngươi trồng?" Tức khắc, chị Hạ phá lên cười khanh khách. Cười chán, chị ta nghiêng mình dựa sát vào mép bàn, kiều mị nâng tay chống cằm, lả lơi cất tiếng: "Đúng, là do ta trồng đấy. Ha, người phụ nữ này quá ngốc, ngốc đến độ cái gì cũng không biết, bị đánh bị mắng cũng trân mình ra mà chịu, chẳng biết phản kháng dù chỉ là một chút...haizz, ta vốn bản tính thương người, cầm lòng không đặng nên giúp nàng ấy một tay." Dứt lời, chị Hạ lại cong người, ngửa mặt cười vang khắp nhà. Văn Trạch Tài lạnh giọng hỏi: "Thế còn những đứa trẻ thì sao?" Đứa trẻ? Chị Hạ chớp chớp đôi mắt lúng liếng, đưa tay che miệng cười khúc khích: "Biết trước chúng có sinh ra thì cũng phải chịu khổ chịu sở ở Hạ gia. Vậy tại sao ta không sớm một bước tiễn chúng tới gia đình tử tế hơn. Văn đại sư, ngươi xem ta nói vậy có đúng không?!" Văn Trạch Tài khó nhọc tránh đi đôi mắt đỏ rực đầy ma mị của đối phương. Anh nặng nề cắn mạnh vào đầu lưỡi mình. Ngay khi mùi máu tươi loang khắp khoang miệng, Văn Trạch Tài mới lấy lại được chút ý thức, cảm thấy đầu óc thanh tỉnh vài phần. "Nếu ngươi có thể phá vỡ pháp thuật của ta..." vừa nói, chị Hạ vừa chậm rãi bước từng bước về phía Văn Trạch Tài... Theo bản năng, Văn Trạch Tài muốn tránh thoát nhưng anh không thể nhúc nhích. Dường như cả cơ thể đã bị khoá chặt, anh thậm chí còn không cử động được đầu ngón tay. Xem ra mình đã bị trúng yêu thuật rồi! Đang lúc định tung chiêu tấn công thì chị Hạ chợt phát hiện có điều gì đó rất kỳ quái, chị ghé sát vào động mạch cổ của Văn Trạch Tài, chun mũi ngửi ngửi: "Mùi gì thế nhỉ? Tại sao lại có hai mùi máu, rõ ràng thuộc về hai cá thể khác nhau nhưng lại là của chung một người, thật là quái lạ và kỳ dị!" Đối phương càng tiến lại gần thì mùi hồ ly càng nồng nặc, Văn Trạch Tài gồng mình, cố hết sức né khỏi sự đụng chạm: "Ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, hà tất phải đi tới bước này?" "Nước sông không phạm nước giếng?" Chị Hạ lùi về sau một bước, cả gương mặt ngập tràn nét châm biếm: "Vậy tại sao ngươi lại giúp hắn giải thuật?" Nghe được lời này, Văn Trạch Tài bất ngờ cực kỳ: "Thuật là do ngươi hạ?" "Phải hay không phải thì cũng không liên quan đến nhà ngươi." Dứt lời, chị Hạ ngoác miệng để lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, đồng thời vươn tay bẻ quặt đầu Văn Trạch Tài sang một bên, hướng thẳng yết hầu anh chuẩn bị cắn đứt. Bất thình lình, Văn Trạch Tài hét lớn một tiếng, thừa dịp đối phương nới lỏng cảnh giác vì giật mình, anh dồn toàn bộ chút ít sức lực còn sót lại vào hai ngón tay, cố gắng búng thật mạnh đồng xu trúng người chị Hạ. Đồng xu này hôm bữa mới dùng để giải thuật cho Hạ Chính Quốc, sau lại được Văn Trạch Tài ngâm trong chu sa, thế nên nó rất mạnh, có thể nói là món đồ hữu hiệu nhất trong việc đối phó với yêu ma, quỷ quái. Quả nhiên, trong tích tắc, chị Hạ luống cuống buông Văn Trạch Tài ra, hai tay ôm chặt lấy ngực, hét lên đầy đau đớn: "Aaaaaa..." Nhân cơ hội, Văn Trạch Tài thi triển Mệnh thuật nhằm phá yêu thuật đang bủa vây khắp bốn phía xung quanh. Và tất nhiên điều này càng kích động cơn giận dữ điên cuồng trong chị Hạ. Chị ta điên lên, hai mắt đỏ ngầu như máu, chuẩn bị lao tới sống chết một phen. Thấy vậy, Văn Trạch Tài vội lên tiếng trước: "Sở dĩ ta tới đây là vì hôm qua chợt phát hiện thấy Hạ Chính Quốc có vài điểm bất thường, thế nên hôm nay mới đích thân sang đây chứng thực hoàn cảnh của chị Hạ. Ta tới là có thiện chí chứ không phải đối đầu với nhà ngươi. Nếu ngươi còn tiếp tục bức ta thì đừng trách ta đây không khách khí..." Dứt lời, anh xoè bàn tay còn lại ra, trong đó có một cái la bàn. Tất nhiên không phải la bàn trừ tà của đạo sĩ mà là la bàn Chu Dịch. Trông thấy vật này, hai con ngươi đang rực lửa của chị Hạ dần dần dịu xuống, nhưng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi chút nào: "Ha, thứ này còn chưa khai quang, ngươi nghĩ có thể đối phó được ta?" Ngay lập tức, Văn Trạch Tài cắn mạnh đầu ngón tay mình, nặn một giọt máu nhỏ lên trên chiếc la bàn, rồi thản nhiên nhướng mày: "Còn giờ thì được rồi chứ?" Chị Hạ thở phì phò: "Hừ, hoá ra ngươi cũng chẳng khác gì mấy tên đạo sĩ thúi, thật là khiến dòng tộc hồ ly tụi ta chán ghét tận cổ!" Văn Trạch Tài khó chịu ra mặt: "Đừng mang mấy tên đạo sĩ thúi ra so với ta!" Đã đến nước này, biết là chẳng thể làm gì Văn Trạch Tài, cho nên chị Hạ đành thu cái đuôi hồ ly của mình lại, lười biếng dựa người vào ngạch cửa, khẽ cười: "Tất nhiên ta biết bản lĩnh của đoán mệnh sư cao cường hơn đạo sĩ nhiều và ta cũng không hề có ý định đối địch với các ngươi. Thế nhưng thời buổi này đạo sĩ thì đầy đường mà các thầy tướng đã quy ẩn từ thời nhà Triệu rồi..." Văn Trạch Tài mặt không đổi sắc, cứng rắn nói: "Nếu đã không có ý định đối địch vậy thì tốt hơn hết nên đường ai nấy đi!" Chị Hạ cười lên thé thé, thanh âm đầy yêu mị, nhẹ như gió văng vẳng lúc gần lúc xa: "Giữa ta và Hạ gia vốn có mối thù không đội trời chung. Chẳng qua thấy số phận người phụ nữ này quá bi đát, đâm ra ta mới động lòng trắc ẩn mà thôi. Dù gì nàng ấy cũng chết dưới sự hành hạ, ngược đãi của bọn họ. Thế nên ta bèn mượn cơ thể này dùng tạm một chút. Ngươi yên tâm, nếu không có sự đồng ý của nàng ấy, ta cũng không thể nhập vào thân xác được." Nói đoạn, chị Hạ giơ tay nhẹ nhàng ve vuốt cái bụng hơi nhô cao: "Còn đứa nhỏ này ta sẽ bỏ qua cho nó, xem như lưu lại huyết mạnh cho người phụ nữ xấu số kia!" Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, Văn Trạch Tài liền cáo từ ra về. Bước khỏi cổng, anh quay lại nhìn Hạ gia một lần nữa rồi khẽ lắc đầu, rồi dứt khoát nhấc chân rời đi! Anh không phải đạo sĩ, có một số việc anh không thể can thiệp, mà dẫu có cố tình phá vỡ quy tắc nhúng tay vào thì kết cục cuối cùng cũng chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi. Bởi nếu thực sự chị Hạ bị chết dưới tay người nhà họ Hạ thì đây chính là nhân quả báo ứng. Mà một khi cái nhân đã gieo xuống rồi thì dù có trốn lên núi cao hay lẩn xuống vực thẳm cũng không thể nào tránh được nghiệp quả lúc đủ nhân duyên. Đang lúi húi chăm sóc mảnh vườn nhỏ phía sau hậu viện, Điền Tú Phương bỗng nghe thấy tiếng lịch kịch phát ra từ nhà trên. Cô liền buông cái cuốc xuống, tiến lên phía trước xem thử, nhưng nhìn quanh ngó quất chẳng thấy ai cả. Đoán là chồng đã về, Điền Tú Phương bèn chạy vào phòng trong. A, anh ấy đây rồi, cô mỉm cười nhẹ nhàng tiến vào, nhưng bước lại gần mới phát hiện ra chồng đang cẩn thận xử lý vết thương trên đầu ngón tay, hơn nữa đầu mày anh ấy nhăn chặt, chứng tỏ vết thương rất nghiêm trọng! Thì cũng phải thôi, muốn phá yêu thuật bắt buộc phải dùng tinh huyết. Mà đã là tinh huyết thì chắc chắn không dễ cầm như máu thường rồi. Bên cạnh đó miệng vết thương cũng sẽ lâu lành và thậm chí còn đau hơn bình thường. Điền Tú Phương hoảng hồn: "Trời ơi, anh làm sao thế này?" Văn Trạch Tài mỉm cười, ôm vợ vào lòng trấn an: "Gặp phải chuyện hơi phức tạp mội chút, nhưng không sao, anh đã xử lý xong hết rồi. Em đừng lo. À, về sau nếu không có việc gì hệ trọng thì em đừng đi sang đội sản xuất Thanh Sơn nha." Thấy sắc mặt chồng nghiêm nghị, giọng nói cũng rất nghiêm túc, nên Điền Tú Phương không tò mò hỏi nhiều mà chỉ nhu thuận gật đầu, rồi dựa sát vào lồng ngực chồng, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh. Vì hôm nay về sớm nên Văn Trạch Tài chủ động đòi đi đón Hiểu Hiểu. Điền Tú Phương mỉm cười đồng ý ngay, sao cũng được, chỉ cần tâm tình anh ấy vui vẻ là được! Tan học, Hiểu Hiểu ngơ ngác đừng ở cổng trường dáo dác nhìn qua nhìn lại. Đứng bên cạnh là Đại béo và Nhị béo đang cãi nhau ủm củ tỏi. Văn Trạch Tài cười cười tiến lại gần, vừa vẫy tay vừa kêu tên con gái. Theo thanh âm, Hiểu Hiểu quay ngoắt đầu lại. Bất ngờ phát hiện thấy hình bóng quen thuộc lẩn giữa đám đông, bé con phấn khích reo vang: "Cha!", rồi sau đó chạy vọt đến ôm chầm lấy một bên chân cha. Văn Trạch Tài cong lưng bế bổng con gái cưng lên. Kế đó, anh đưa Đại béo và Nhị béo về Điền gia trước rồi mới nắm tay Hiểu Hiểu đi về nhà mình. Vừa đi hai cha con vừa chuyện trò không ngớt. Văn Trạch Tài hỏi: "Hôm nay Hiểu Hiểu đi học có gì vui không con?" Nghe cha hỏi Hiểu Hiểu liền xụ mặt tỏ vẻ không vui: "Hôm nay lên lớp Hiểu Hiểu thấy hai mắt cô giáo Lý đỏ ửng cha ạ, hơn nữa giọng nói cũng khàn khàn, chả giống mọi ngày. Có một bạn học bảo là trông thấy cô giáo khóc." Cô giáo Lý chính là thanh niên trí thức Lý Vũ Tình. Văn Trạch Tài cười xoà, xoa đầu con gái dỗ dành: "Chắc các bạn nhỏ không nghe lời nên cô giáo buồn, cô giáo khóc đấy!" Hiểu Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt: "Thật ạ? Vậy từ mai Hiểu Hiểu nhất định sẽ nghe lời hơn!" Trước vẻ đáng yêu và ngô nghê của con gái, Văn Trạch Tài không khỏi bật cười vui vẻ: "Ngoan lắm, Hiểu Hiểu nhà ta đích thực là một em bé vừa thông minh vừa ngoan ngoãn!" Buổi tối trước khi đi ngủ, Điền Tú Phương liền đem hộp tiền ra đếm. Hiện tại trong nhà có tổng cộng 91 đồng tiền. Thấy vợ cứ loay hoay đếm tới đêm lui, Văn Trạch Tài liền chỉ chỉ lên nóc nhà rồi nói: "Chắc mấy hôm nữa anh phải nhờ cha với anh cả sang đây phụ lợp lại cái mái nhà. Có gì hôm đó mình mua mấy cân thịt về đãi mọi người, em nhỉ?" Điền Tú Phương lập tức lắc đầu quầy quậy: "Không được, chả mấy mà tới kỳ thi đại học rồi, phải tranh thủ tiết kiệm thêm tiền mới được. Em đang lo không đủ đây này, tiền học phí rồi cả tiền sinh hoạt phí nữa, chắc phải cần nhiều lắm đây." Nhưng cho dù đủ tiền mà không có tem phiếu thì cũng như không...haizza...biết kiếm ở đâu ra bây giờ? Văn Trạch Tài nhoài người, vòng tay ôm lấy vợ từ phía sau, ghé sát vào tai thủ thỉ: "Những chuyện đó em không cần lo, cứ để đó cho anh. Trước mắt, vợ chồng mình tập trung tu sửa lại nhà cửa cho chắc chắn cái đã..." Nói đoạn, tay chân bắt đầu không yên phân, anh nở nụ cười nham nhở: "Còn bây giờ thì...ngủ thôi bà xã!"