Đối diện với mẻ mặt kinh ngạc của Văn Trạch Tài, ông Hồng thoáng lúng túng mất tự nhiên. Ông bối rối ho khụ khụ hai tiếng rồi trừng mắt nói cứng: "Làm sao, già cả thì không được phép có mùa xuân thứ hai hả?"
"Được, đương nhiên là được chứ!" Văn Trạch Tài bật cười.
Nhìn vào tướng mạo có thể thấy vợ của ông Hồng đã qua đời từ nhiều năm trước đây, ước chừng cũng phải cỡ mười mấy, hai mươi năm rồi. Hiện tại ba đứa con đều đã khôn lớn, ngay cả cháu chắt cũng đã chạy nhanh được rồi. Mà người trẻ thì có cuộc sống của người trẻ, có những niềm vui và đam mê riêng, vậy nên ông Hồng cảm thấy cô quạnh, muốn tìm một người bầu bạn sớm hôm cũng là lẽ thường tình.
Nhận được sự tán đồng của Văn Trạch Tài, ý cười trên mặt ông Hồng càng thêm sâu. Kế đến, ông đọc rành mạch ngày sinh tháng đẻ của mình cho Văn Trạch Tài nghe, rồi sốt ruột hối thúc: "Đó ngày giờ là như thế, phiền cậu tính tính giúp tôi với."
Văn Trạch Tài từ tốn phân tích: "Ông sinh vào ngày Nhâm Thân, tháng Nhâm Dần, năm Đinh Sửu nhằm ngày Thiên lao hắc đạo, nhưng may mắn được sao phúc tinh Thiên Đức chiếu mệnh. Suốt đời ông không thể tách rời hai việc đó là bái tế và cầu tự. Việc đầu tiên ông đã làm suốt 30 năm, như vậy cũng miễn cưỡng xem như thoát kiếp. Còn việc thứ hai..."
Điểm tới vấn đề con cái, ông Hồng bất giác khẩn trương hơn hẳn, cặp mắt già cả đục ngầu giờ phút này đột nhiên sáng quắc. Điều đó chứng tỏ ông cực kỳ chú trọng và quan tâm tới khía cạnh này.
"Ông có ba người con trai, cả ba đều đã sinh con đẻ cái kéo dài huyết mạnh cho nhà họ Hồng. Như vậy, việc cầu tự của ông đến đây cũng đã hoàn thành", dừng một nhịp, Văn Trạch Tài quan sát kỹ thần sắc người ngồi đối diện rồi mỉm cười nói tiếp: "Nhìn gương mặt ông hồng hào, tinh thần vui vẻ phấn chấn thế này, hẳn là đã có bạn già rồi. Hai người ít nhất cũng đã ở bên nhau được ba năm. Thế cho nên ông à, rõ ràng là có vợ nhưng lại đòi coi bói nhân duyên, không lẽ ông định có mới nới cũ?"
Ngay khi Văn Trạch Tài vừa dứt lời, cánh cổng gỗ đột nhiên bị đẩy cái rầm, một bà thím khoảng 50 tuổi, tay xách rổ rau hằm hằm bước vào. Bà nhàn nhạt đưa mắt liếc hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách một lượt, nhíu mày nghi hoặc: "Ai có mới nới cũ?"
Thôi xong, phen này tiêu tùng rồi, ông Hồng than thầm một tiếng rồi nhanh trí chỉ thẳng vào Văn Trạch Tài, sẵng giọng mắng: "Tôi nói cậu đấy, còn trẻ thì phải biết thuỷ chung, ngàn vạn lần không được học cái thói xấu có mới nới cũ, biết chưa?"
Vừa nói ông vừa nháy nháy mắt ra hiệu cho Văn Trạch Tài.
Hiểu ý, Văn Trạch Tài vội vàng gật như bổ củi, tận lực phối hợp: "Vâng vâng, cháu xin nghe lời dạy bảo của ông ạ."
Nói đoạn, anh đứng dậy, lễ phép chào người phụ nữ: "Cháu chào thím ạ."
"Tốt tốt tốt, chàng trai trẻ, cháu cứ tự nhiên ngồi chơi nhé." Sau khi xác nhận không phải ông già nhà mình ăn no rửng mỡ, bà Hồng tươi cười niềm nở hơn hẳn. Cũng chẳng cần biết Văn Trạch Tài tới đây có việc gì, bà nhiệt tình mời cậu lát nữa nhất định phải ở lại dùng bữa cho vui. Chào hỏi xong, bà liền đi ra sau nhà chuẩn bị cơm nước.
Nín thở nhìn theo bóng lưng bà vợ, tận tới khi cánh cổng bên hông nhà thực sự đóng lại, ông Hồng mới dám giơ tay vuốt ngực thở lấy thở để: "Chàng trai trẻ, cừ lắm, ứng biến tốt đấy!"
Việc ông cưới bà hai cho đến tận bây giờ vẫn nằm trong vòng bí mật, ngoài mấy thằng con ra thì không một ai được biết. Nhắc tới đây thì phải quay ngược lại khoảng thời gian trước, khi ấy sức khoẻ ông giảm sút rõ rệt, bệnh tật kéo đến như núi đổ nhưng khổ nỗi mấy anh con trai đều tối mắt tối mũi bận bịu với công việc mà ông thì rất ngại cái chuyện con dâu hầu hạ cha chồng. Cách này không được, cách kia cũng không xong, bàn tính mãi cuối cùng chúng nó quyết định thuê một thím bảo mẫu, sáng đến tối về, chuyên chăm lo cơm nước và thuốc thang cho ông.
Cứ thế, ngày qua ngày, tháng qua tháng, bà chăm sóc ông, bầu bạn cùng ông. Dần già, hai người nảy sinh tình cảm tuổi xế chiều và quyết định đến với nhau. Vì ngại vấn đề tuổi tác, lại sợ thiên hạ đàm tiếu chê cười nên bà Hồng không cho ông thông báo rình rang, đồng thời bà vẫn giữ nguyên thời gian biểu như cũ, sáng đi tối về, không ngủ lại qua đêm. Ôi, đã tới cái tuổi này rồi, sống nay chết mai nào ai lường trước được đâu, vậy nên bà chẳng cần danh phận, bà chỉ cần mỗi ngày được trông thấy ông, trò chuyện cùng ông, chia sẻ niềm vui nỗi buồn và tìm kiếm chút ít hạnh phúc trong những năm tháng cuối đời, như vậy là mãn nguyện lắm rồi!
Thế nhưng dù cho có kín kẽ cỡ nào cũng không qua được đôi mắt cú vọ của mấy bà hàng xóm. Cuối cùng một đồn mười, mười đồn trăm, không ai không biết ông Hồng đã đi bước nữa, chẳng qua chưa chính thức thừa nhận mà thôi.
Thoả mãn với quẻ bói vừa rồi, ông Hồng hào phóng bán cho Văn Trạch Tài 30 tờ giấy hoàng cốt tương với cái giá 2 đồng, coi như tượng trưng. Thật ra ông có cả thảy 40 tờ cơ, nhưng giấy này rất quý hiếm, gì thì gì cũng phải giữ lại một ít, phòng khi có việc cấp bách cần dùng đến.
Thể theo lời hứa ban đầu, ông không quên chỉ điểm cho Văn Trạch Tài địa chỉ chuyên cung cấp mặt hàng này: "Mai sau nếu cần thêm thì cậu cứ lên huyện thành, tìm tới ngõ Mộc Trung, sau đó hỏi nhà ông Dương. Yên tâm đi, ở đó có nhiều lắm, cậu muốn bao nhiêu cũng được. Nhưng nhớ kỹ ông ấy không lấy tiền mà chỉ nhận tem phiếu, đặc biệt là phiếu gạo. 1 phiếu gạo loại 1 cân sẽ đổi được 20 tờ giấy hoàng cốt tương."
Văn Trạch Tài nghiêm túc lắng nghe, nhất nhất ghi nhớ toàn bộ, không bỏ sót một chữ nào.
Xong việc, Văn Trạch Tài liền đứng dậy xin phép ra về, hẹn lần sau có thời giờ nhất định sẽ ở lại dùng cơm, còn hôm nay thì anh phải quay về chỗ làm ngay vì không thể xin nghỉ quá lâu.
Sau khi tạm biệt ông Hồng, Văn Trạch Tài chưa vội trở lại hiệu sách mà đi thẳng tới cửa hàng bán quần áo may sẵn lớn nhất thị trấn.
Bởi vì không có phiếu vải nên giá thành tương đối cao, nhưng anh ngại đi kiếm phiếu lắm, với lại có tiền sẵn ở đây thì cứ mua luôn cho tiện, đỡ phải chạy tới chạy lui mất thời gian. Thế là Văn Trạch Tài hăm hở chọn cho vợ và con gái mỗi người hai bộ quần áo mùa hè, tiện thể lấy cho mình một bộ nữa, tổng cộng là năm bộ tiêu tốn 15 đồng.
Vừa rồi trả ông Hồng 2 đồng. Tức là ngày hôm nay tiêu hết 17 đồng.
Sáng nay trước khi đi làm vợ cho 1 đồng, Dương Tiên Bích đưa 100 đồng. Vị chi là 101 đồng.
Sau một hồi mua sắm thả cửa, cuối cùng còn dư lại 84 đồng. Ồ, cũng nhiều ra phết đấy chứ, đem về cho vợ thể nào cô ấy cũng sẽ bất ngờ lắm đây. Tự nghĩ tự vui, Văn Trạch Tài tung tăng xách theo bọc quần áo, hớn hở tiến thẳng về hiệu sách.
Cùng lúc này, Điền Tú Phương đang cùng Chu Xuân Hoa lên núi lượm củi. Mùa này ít mưa, thời tiết hanh khô, cành lá không bị ẩm ướt nên rất thích hợp nhặt về để dành làm chất đốt.
Trên đường đi, Chu Xuân Hoa không ngừng trêu chọc Điền Tú Phương: "Í ì i, coi cái bộ dáng kìa, tối qua máu lửa lắm hả, kể chị nghe tí coi..."
Điền Tú Phương ngượng chín mặt, vội vàng quay đi chỗ khác, bối rối nói: "Chị đừng trêu em nữa mà."
"Ai trêu, người ta hâm mộ còn không kịp...", nói tới đây, Chu Xuân Hoa bất chợt cảm khác: "Mà ngẫm lại mới thấy chuyện nhà em kỳ diệu thật. Trước đây chẳng ai dám tin tưởng người như Văn thanh niên trí thức sẽ có ngày lãng tử hồi đầu. Ấy thế mà anh ấy đã làm được, không những sửa sai mà còn thay đổi thành một người hoàn toàn mới, một phiên bản hoàn hảo hơn rất rất nhiều."
Điền Tú Phương buông sọt và lưỡi hái xuống, thong thả cười nói: "Thôi, đừng mải nói về em nữa, nói sang chuyện của chị đi. Sao hôm bữa thím Chu sắp xếp buổi coi mắt mà chị không tới hả?"
Chu Xuân Hoa thoáng lúng túng, ném đại cái sọt của mình xuống đất, bắt đầu đảo đảo mắt tìm cách lấp liếm: "Ờ thì bữa đó đại đội có việc nên không đi được."
Điền Tú Phương phá lên cười ha hả: "Chị nói dối nha. Em đã hỏi cha em rồi, bữa đó ông không giao cho chị việc gì hết. À, bật mí cho chị thêm thông tin nữa, mẹ chị cũng đã nói chuyện với cha em rồi đó!"
"Á đù!" Chu Xuân Hoá méo xệch mặt: "Thôi xong chị rồi, giời ơi là giời, sao lần này mẹ chị lại thông minh đột xuất biết đi tìm Điền đội trưởng cơ chứ. Thể nào hôm đó bị ăn chửi một trận lên bờ xuống ruộng. Kiểu này tiêu rồi, lần sau biết tìm lý do gì đây. Chán thế không biết!"
Điền Tú Phương mỉm cười hiền lành: "Chị Xuân Hoa, gì thì gì chị cũng phải tính cho tương lai chứ, không lẽ cứ như này mãi?"
Chu Xuân Hoa chép miệng, đặt mông ngồi phịch xuống tảng đá bên cạnh. Mỗi lần đụng tới chủ đề này là bao nhiêu kiên cường bất khuất trôi đi bằng sạch, cô mơ hồ lắc đầu: "Chị...không biết nữa..."
Điền Tú Phương chần chừ ướm lời: "Chị vẫn còn nghĩ đến..."
Chưa đợi Tú Phương nói hết câu, Chu Xuân Hoa đã mạnh mẽ đánh gãy: "Chị không có! Kể từ sau khi anh của em đi lấy vợ, chị đã khoá chặt đoạn tình cảm này lại rồi. Thú thực thì, buông tay một người mà mình yêu thương nhất là điều rất khó, nhưng hạnh phúc đã muốn bay thì đôi tay làm sao níu giữ. Càng nắm chặt sẽ càng đau, thôi thì để mất nhau, nỗi đau...rồi cũng sẽ hết. Chỉ là mãi tới bây giờ chị vẫn chưa gặp được người nào tâm đầu ý hợp mà thôi."
Nói tới đây, Chu Xuân Hoa không nhịn được mà buông khẽ một tiếng thở dài não nề.
Đang lúc Điền Tú Phương định cất lời an ủi thì từ phía sau bất ngờ truyền đến một giọng nói sặc mùi châm chọc: "Ồ, tưởng chị chị em em nhà ai ríu ra ríu rít ở đây, hoá ra là đống chí Chu Xuân Hoa đáng mến của đại đội ta."
Cả Chu Xuân Hoà lẫn Điền Tú Phương đều giật bắn mình. Hai chị em vội vàng quay phắt đầu lại thì phát hiện Dương Diễm Cúc cùng vợ Trương Tam đang đứng ở lùm cây bên kia, khoanh hai tay trước ngực, cười cợt nhìn về phía này.
Chu Xuân Hoa bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt: "Ồ cứ đinh ninh chó hoang ở đâu lại đây kiếm ăn, hoá ra là mấy cô đấy à?!"
Sau sự việc bắt ghen tại rừng trúc lần trước, đúng là Dương Diễm Cúc khá nể Văn Trạch Tài nhưng vợ anh ta thì cô đây không ngán. Tức thì, Dương Diễm Cúc bước lên một bước, lạnh giọng quát: "Cô nói ai là chó hoang đấy hả?"
Tuy nhiên, Chu Xuân Hoa chẳng hề kém cạnh, cô với lấy cái lưỡi hái, chỉ thẳng vào mặt Dương Diễm Cúc, ngang tàng nói: "Tôi nói cô đấy! Sao, thậm thụt rình mò người khác mà còn giả bộ thanh cao à? Chửi cô như vậy là còn nhẹ ấy, cái đồ không biết xấu hổ!"
Bị nói trúng phóc, vợ Trương Tam chột dạ, vô thức lùi về sau một bước. Vốn dĩ bà và Dương Diễm Cúc đang nhặt củi ở mé khác, nhưng vì thấy Chu Xuân Hoa và Điền Tú Phương đi về phía bên này nên mới cố tình bám theo, rình nghe xem bọn họ tâm sự cái gì. Tiếc rằng hôm nay gió to quá, cứ phập phà phập phù tiếng có tiếng không, thành ra chả hóng hớt được cái đếch gì cả.
Nhìn thấy cái lưỡi hái sắc lẹm vung lên, Dương Diễm Cúc lập tức quéo giò. Đùa à, đấu võ mồm thì còn chơi chứ động đến vũ khí thì chịu. Còn nhớ năm trước có kẻ to gan lớn mật dám đi tố cáo Chu Xuân Hoa gian díu với một người đàn ông trong rừng cây, thế là cô ta không nói không rằng, trực tiếp cầm dao đi xử lý cái kẻ dám đặt điều dựng chuyện. Tới tận bây giờ Dương Diễm Cúc vẫn còn nhớ rất rõ, gương mặt Chu Xuân Hoa lúc ấy đằng đằng sát khí, như thể sắp giết người đến nơi. Mà nếu hôm đó mọi người không kịp thời chạy vào ứng cứu có khi cái gã kia đứt lìa tay cũng nên.
Lúc này, Dương Diễm Cúc cũng hoảng hồn lắm rồi những vẫn cố cứng miệng cãi: "Cái gì, cô bị ảo tưởng à. Ai thèm rình mò gì nhà cô?! Đúng là vớ vẩn!"
Thấy Chu Xuân Hoa hùng hùng hổ hổ tính nhào lên, Điền Tú Phương vội vã giữ chặt tay chị bạn, ghé sát tai thì thầm: "Đừng để trúng kế tiểu nhân!"
Cả cái đại đội này làm gì có ai không biết Dương Diễm Cúc vẫn luôn tăm tia vị trí của Chu Xuân Hoa. Chỉ cần bắt được lỗi gì là cô ta sẽ không từ thủ đoạn cướp về tay ngay.
Chu Xuân Hoa khiêu khích liếc xéo về phía Dương Diễm Cúc, nhếch mép cười đểu "Hừ! Còn khuya lắm!". Ngay lúc cô định xoay người kéo Điền Tú Phương chuyển sang chỗ khác cho không khí trong lành thì chợt nghe thấy tiếng thôn dân Giáp nháo nhào gọi bà Trương, đi kèm với đó là tiếng bước chân tương đối gấp gáp và có phẩn hoảng loạn.
Nghe có người kêu mình, bà Trương liền vẫy vẫy tay hô lớn: "Đây, tôi ở đây, có việc gì mà anh gấp dữ vậy?"
Thôn dân Giáp gào toáng lên: "Ông Trương Tam nhà bà bị đá đè gãy chân rồi. Thôn y Lý đang kêu Vương Thủ Nghĩa lấy máy kéo chở lên trấn cấp cứu kia kìa. Bà còn đứng tần ngần ở đó làm gì nữa, mau về xem thế nào đi."
Cái gì, bà Trương choáng váng suýt ngã khuỵ, cũng may Dương Diễm Cúc đứng ngay gần đó nên nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp: "Ấy, bà cứ bình tĩnh đã, chắc không sao đâu."
Bà Trương hốt hoảng nắm chặt lấy cánh tay Dương Diễm Cúc, run rẩy nói: "Sao có thể không sao được...phen này...phen này ông nhà tôi tàn phế mất rồi..."
Đang nói thì chợt nhớ tới việc gì đó, bà ta liền vùng dậy, chỉ thẳng về phía Điền Tú Phương, nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận: "Chính là cô...chính chồng cô đã trù ẻo chồng tôi...là các người đã hại ông ấy. Quân ác độc này, hôm nay tao liều mạng với chúng mày..."
Dứt lời, bà ta điên cuồng vồ lấy con dao chẻ củi, định nhào tới chém Điền Tú Phương.
Ai ngờ Điền Tú Phương phản xạ cực nhanh, gần như cùng lúc, tay phải cô bắt lấy lưỡi hái của mình còn tay trái chộp lấy lưỡi hái của Chu Xuân Hoa, rồi lạnh tanh mở miệng: "Nào, tới đây, để xem tôi với bà ai chém nhanh hơn."
Giây trước mới hùng hùng hổ hổ thế mà ngoắt một cái, bà Trương đã hoá đá đứng như trời trồng.
Không chỉ mình bà ta, ba người còn lại cũng sửng sốt trợn tròn mắt.
Thôn dân Giáp và Chu Xuân Hoa phản ứng nhanh nhất, hai người vội vàng lao lên, mỗi người giữ chặt lấy một người, ngăn cản cuộc xung đột có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Thôn dân Giáp kéo tuột bà Trương về đằng sau: "Bà vẫn còn tâm trí đứng ở đây gây chuyện nữa à, mau chạy lên trấn xem chồng mình thế nào đi chứ!"
Bà Trương không nói không rằng, chân thấp chân cao cuống quýt đi theo, nhưng chốc chốc lại vô thức quay đầu nhìn Điền Tú Phương. Lạ thật, ngày thường nó hiền lắm cơ mà, sao tự nhiên hôm nay lại dữ thế nhỉ?!
Đứng tại chỗ, Điền Tú Phương mặt không đổi sắc, bình tĩnh thu dao về.
Đối với sự biến hoá bất ngờ của cô, Dương Diêm Cúc sợ hết hồn hết vía, chẳng biết đã lẩn đi từ lúc nào rồi, còn Chu Xuân Hoa thì bật ngón cái, khen lấy khen để: "Em gái, hôm nay giỏi lắm!"
Lúc Văn Trạch Tài đạp xe về tới đầu thôn đã thấy vợ và con gái đứng đây đợi mình từ khi nào. Wow, một sự kinh hỷ quá lớn nha, Văn Trạch Tài cười không khép được miệng. Anh nhảy xuống, ẵm con gái đặt lên yên, rồi thong thả dắt xe, thả bộ đi bên cạnh vợ.
Điền Tú Phương gấp gáp thông báo tình hình: "Hôm nay trong lúc làm việc, ông Trương bị một hòn đá từ trên vách núi rơi xuống đè trúng chân. Không biết có bị tàn phế không nữa."
Văn Trạch Tài lắc đầu: "Không đâu, cùng lắm là giống Vu Quảng Bình, nằm một chỗ dưỡng thương mấy tháng là khỏi thôi."
Điền Tú Phương nhoẻn miệng cười: "Vậy là anh lại tính đúng rồi, công nhận ông Trương xui thật."
"Bản lĩnh của chồng em không chỉ có thế đâu, từ từ em sẽ biết!" Văn Trạch Tài ưỡn ngực khoe khoang.
Ôi lại nữa rồi, cái ông tướng này, chẳng biết khiêm tốn là gì cả, Điền Tú Phương lắc đầu bật cười. Kế đến, cô thuật lại cho chồng nghe sự việc phát sinh trên núi.
Sau khi nghe xong, Văn Trạch Tài cực kỳ tức giận nhưng vẫn không quên khích lệ vợ rất can đảm, gặp nguy không loạn mà còn có thể bình tĩnh ứng phó.
Nhưng những sự việc kiểu như này, anh không muốn cô gặp lại lần thứ hai, vậy nên anh nghiêm túc căn dặn: "Sau này em tránh xa bọn họ ra."
Điền Tú Phương nhu thuận gật đầu tỏ ý đã nhớ.
Về tới nhà, Văn Trạch Tài liền đưa túi quần áo mới cho vợ.
Không nằm ngoài dự đoán, Điền Tú Phương đau lòng như thể bị ai xẻo mất một miếng thịt. Cô cứ tần ngần nhìn vào đồng đồ mới mà không thể thốt lên bất cứ lời nào.
Thấy thế, Văn Trạch Tài buồn cười vô cùng, anh tiến lại gần, âu yếm nựng má vợ rồi nhẹ giọng hỏi: "Em không hỏi anh lấy tiền ở đâu để mua quần áo à?"
Điền Tú Phương ngơ ngác ngẩng đầu, mờ mịt lặp lại: "Anh lấy tiền ở đâu?"
Văn Trạch Tài dở khóc dở cười, kéo vợ ngồi xuống, lần lượt kể lại tường tận quá trình thu chi ngày hôm nay. Sau đó rất tự giác mà nộp lên 84 đồng còn lại.
Điền Tú Phương cầm xấp tiền như cầm củ khoai nóng, lo lắng hỏi chồng: "Sao nhiều quá vậy, không phải anh nói mỗi quẻ chỉ lấy 10 đồng thôi sao?"
Văn Trạch Tài bĩu môi, uỷ khuất nói: "Người ta ép anh phải nhận chứ anh nào có đòi!"
Điền Tú Phương lập tức mềm lòng: "Được rồi, được rồi, để em cất vào tủ."
Văn Trạch Tài phấn khởi giao nộp toàn bộ gia tài cho vợ rồi tủm tỉm đi xuống bếp lục tìm tỏi. Ủa, đâu nhỉ, hôm bữa mới trông thấy một bọc nhỏ mà ta?! À, đây rồi, Văn Trạch Tài tiền hành bóc bỏ vỏ rồi nghiền nát toàn bộ thành bột mịn. Kế đến, anh đổ vào nửa bát rượu trắng cùng hùng hoàng, khuấy đều cho tới khi hỗn hợp hoà quyện lại với nhau, anh bỏ tiếp vào hai muỗng chu sa. Cuối cùng đem chưng cách thuỷ nửa giờ đồng hồ cho đến khi nửa bát nước rút xuống hai phần ba, trở thành một hỗn hợp màu đỏ đậm, đặc như mực là được.
Mực đã xong, giờ đến công đoạn viết chú thuật. Hôm nay mua được tổng cộng 30 tờ hoàng cốt tương nhưng trước mắt anh chỉ dùng 10 tờ thôi, còn lại 20 tờ thì đem cất kỹ vào trong hộc tủ, để dành dùng dần.
Sau khi cẩn thận trải 10 tờ giấy hoàng cốt tương ra bàn, Văn Trạch Tài mới sực nhớ tới còn chưa chuẩn bị bút lông.
Anh bực bội tự gõ vào đầu mình một cái, đúng là thất sách mà!
Đúng lúc này, Lý Đại Thuận từ đâu chạy tới. Nhìn một bàn phủ kín giấy bùa, cậu ta ngây ngốc hỏi: "Ủa, không phải anh chỉ là thầy bói thôi à, giờ kiêm luôn cả đạo sĩ nữa hả?"
Văn Trạch Tài lạnh mặt, trừng mắt hỏi ngược lại: "Không lẽ những thứ này chỉ có đạo sĩ mới được dùng?"
Hừ, từ cổ chí kim, đoán mệnh sư vốn chẳng ưa gì đạo sĩ và ngay cả bản thân Văn Trạch Tài anh cũng vậy! Anh đường đường là một đại sư dựa vào các thuật bói toán để tiên đoán tương lai và hoá giải kiếp nạn chứ không bao giờ làm ba cái trò bắt quỳ trừ tà vớ vẩn giống như tụi đạo sĩ thúi kia!
Lần đầu tiên thấy Văn Trạch Tài giận dữ như vậy, Lý Đại Thuận chớp chớp mắt, gãi đầu cười cầu hoà: "Hề hề, thì tại lúc nhỏ thường nghe người lớn nói thế thì em biết thế chứ em nào đã thấy mấy cái nào bao giờ. Ủa, anh đang tìm cái gì thế?"
Vừa nói Lý Đại Thuận vừa chạy tót theo Văn Trạch Tài. Còn Văn Trạch Tài thì mải mê xắn tay áo, bước nhanh ra bên ngoài chuẩn bị rượt bắt hai con gà con.
"Thế cậu tìm tôi có chuyện gì?" Văn Trạch Tài thuận miệng hỏi lại một câu nhưng cặp mắt vẫn khoá chặt vào hai mục tiêu đang chạy tán loạn trong sân.
Lý Đại Thuận cười hềnh hệch: "À, em có chuyện quan trọng muốn hỏi anh đây. Chả là ban nãy em với Vương Thủ Nghĩa đưa Trương Tam lên trấn cấp cứu. Ai ngờ giữa đường tình cờ gặp một cô gái. Cô ấy xinh dã man luôn, cặp mắt to tròn đen láy, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, nhìn đáng yêu vô cùng. Anh, anh tính giúp em xem cô ấy tên họ là gì, nhà ở chỗ nào với."
Rất nhanh, Văn Trạch Tài đã vồ được một con gà, anh dứt khoát nhổ một sợi lông rồi thả nó xuống. Chú gà con hoảng loạn, vội vã chạy đi tìm chỗ núp. Phía sau cánh cửa trong phòng khách, Hiểu Hiểu cũng đang trừng lớn mắt, hoảng sợ tột độ...
Vừa cẩn thận kiểm tra cọng lông gà, Văn Trạch Tài vừa nhàn nhạt nói: "Tính làm sao được, cậu nghĩ tôi là thần tiến sống chắc? Cùng lắm thì tôi chỉ có thể tính xem bát tự hai người có hợp nhau hay không thôi."
Lý Đại Thuận chán nản thở dài: "Haizz, nếu em mà biết bát tự của cô ấy thì cần gì phải nhờ anh bói ra tên tuổi với cả địa chỉ."
Văn Trạch Tài xoay người vào nhà, Lý Đại Thuận cũng tò tò đi theo, nửa bước không rời.
Aizz cái thằng này, vướng tay vướng chân quá đi mất! Văn Trạch Tài xoay đầu, nhíu mày nói: "Nếu rảnh rỗi thì cậu chịu khó thường xuyên chạy lên trấn đi. Nói không chừng lại có thêm một cuộc gặp gỡ tốt đẹp nữa, biết đâu sau này cậu phải cảm ơn nó đấy!"
Lý Đại Thuận đần thối mặt, mờ mịt hỏi: "Hả? Tốt đẹp thì em hiểu, nhưng cảm ơn nó là cảm ơn ai? Ý là sau này em phải cảm ơn cái cô gái đó hả?"
Văn Trạch Tài tức điên, chỉ muốn giơ tay đập cho cái thằng ngu này một trận! Anh nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi mới cố gắng bình tĩnh nói: "Hiện giờ tôi đang rất bận không có thời gian cắt nghĩa cho cậu từng câu từng chữ đâu. Nếu muốn hiểu thì chạy ngay ra ký túc xá thanh niên trí thức, kiếm đại một người mà hỏi đi."
Lý Đại Thuận gật như bổ củi, lảm nhảm thêm vài câu nữa rồi mới chịu rời đi.
Ơi là trời, điếc hết cả tai, Văn Trạch Tài vô thức nâng tay xoa xoa huyệt thái dương. Haizz, nói chuyện với đứa kém thông minh thật là đau não quá đi mất!
Vừa lúc định cầm bút lên viết thì anh nghe thấy tiếng con gái khe khẽ gọi: "Cha!"
Văn Trạch Tài xoay người, cong lưng ôm bé con lên, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy con?"
Hai mắt Hiểu Hiểu ầng ậc nước, lắp ba lắp bắp đầy sợ hãi: "Gà...gà con...còn bé lắm...chưa thể ăn được..."
Văn Trạch Tài vô thức đánh mắt nhìn chiếc lông gà đang nằm trên bàn, anh xoa đầu con gái khẽ cười: "Cha biết rồi, Hiểu Hiểu ra sân chơi để cha làm việc nha. Tí làm xong cha sẽ chơi với con!"
Nhận được câu khẳng định chắc chắn của cha, Hiểu Hiểu mới yên tâm chạy ra sân chơi xe gỗ.
Bây giờ văn Trạch Tài mới có thể yên tĩnh bắt tay vào việc. Không lâu sau, anh đã hoàn thành chỉn chu 10 tờ giấy hoàng cốt tương.
Buổi tối, sau khi cả nhà ăn xong bữa chiều thì cũng vừa lúc Hạ Chính Quốc dắt vợ sang tới nơi.
Vợ của Hạ Chính Quốc không mấy xinh đẹp, về cơ bản cô ấy giống như phần lớn những người phụ nữ sinh ra và lớn lên ở nông thôn với nước da vàng vọt, sần sùi, thô ráp. Chỉ có điều cô ấy rất gầy, cơ hồ nhỏ bé, gầy gò hơn hẳn những người phụ nữ cùng trang lứa.
Ngay lúc này, cô ấy đang cực kỳ sợ hãi, không hiểu tại sao lại bị chồng dắt tới nhà một người hoàn toàn xa lạ.
Còn Hạ Chính Quốc thì lịch sự chào hỏi Văn Trạch Tài rồi lễ phép cất lời: "Văn đại sư, nhờ ngài xem giúp cho hai mẹ con cô ấy."
Tức khắc, chị Hạ co rúm người, hoảng loạn túm chặt lấy tay chồng, run rẩy nói: "Anh... anh muốn bán em hả?"
Lời này vừa thốt ra không những Hạ Chính Quốc mà ngay cả Văn Trạch Tài cũng sửng sốt vô cùng.
Hạ Chính Quốc nhíu mày, khẽ gắt: "Em mơ sảng à, nói linh tinh cái gì đấy!"