Ngày hôm sau, Văn Trạch Tài đi lên trấn theo lời mời của Khâu đội trưởng.
Lúc anh tới Khâu gia, Khâu đội trưởng niềm nở chạy ra tận cổng chào đón. Hôm nay ông ta không đi làm mà cố tình ở nhà đợi Văn Trạch Tài. Nhìn bộ dáng thì có vẻ như vừa mới thức dậy.
Dẫn khách vào trong nhà, Khâu đội trưởng nhiệt tình nói: "Ngồi đi ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà nha."
"Cám ơn ông", Văn Trạch Tài thuận thế ngồi xuống, mỉm cười hỏi: "Không biết Khâu đội trưởng muốn tính cái gì?"
Ông Khâu cười khà khà đặt phịch mông xuống ghế rồi đủng đỉnh mở bao thuốc đưa tới trước mặt Văn Trạch Tài.
Tuy nhiên, Văn Trạch Tài đẩy lại, từ chối khéo: "Tôi không hút thuốc lá, cảm ơn ông."
Khâu đội trưởng cười cười, nhét một điếu vào miệng mình, chụm tay châm lửa, hít một hơi thật sâu sau đó mới từ tốn nói: "Mấy năm nay tôi cũng xem như thuận lợi, từ trong đội sản xuất nhảy một phát lên trấn, lại còn nghiễm nhiên ngồi vào vị trí đội trưởng hồng vệ binh. Hiện tại cả cái thị trấn này không một ai dám không nể mặt Khâu Đại Thành tôi!"
Văn Trạch Tài không nói gì, chỉ im lặng cười cười để mặc ông ta tiếp tục thao thao bất tuyệt
"Nhưng dạo gần đây tôi thấy chỗ này không được thoải mái cho lắm", nói đoạn Khâu Đại Thành chỉ chỉ vào lồng ngực mình "hmm, diễn tả sao cho cậu hiểu nhỉ, không phải đau nhức mệt mỏi, mà là cứ có cảm giác bứt rứt, khó chịu...hm...cậu có hiểu không?"
Văn Trạch Tài gật đầu: "Tôi hiểu, trong lòng ông đang cảm thấy bồn chồn lo lắng không yên, như thể linh cảm sắp có chuyện xấu xảy ra đúng không?"
"Đúng đúng!" Khâu Đại Thành vỗ đùi đen đét "Cậu nói đúng rồi đấy. Giống như kiểu vợ tôi hay nói trực giác của phụ nữ ấy. Vậy nên Văn thanh niên trí thức à, cậu tính đi, tính cho tôi xem sắp tới liệu rằng có xảy ra chuyện gì không?"
Văn Trạch Tài gật gù: "Trước tiên ông nói cho tôi nghe ngày giờ sinh."
Khâu Đại Thành đọc vanh vách, cuối cùng còn cẩn thận bổ sung thêm: "Tôi cầm tinh con dê."
"Tuy rằng ông sinh năm Mùi nhưng giờ sinh lại rơi trúng giờ Dần", vừa nói Văn Trạch Tài vừa tung ba đồng xu xuống bàn: "Năm nay vận niên của ông rất xấu, theo Hoá cầm chưởng, ông tuổi Mùi rơi vào Ngưu hồi sơn là Trâu về núi. Trong núi không có cỏ để ăn nhưng vẫn có lá cây non. Thế nên không đến nỗi cơ cực chết đói nhưng cũng không thể thăng quan phát tài."
Không thể thăng quan phát tài?
Sáu chữ cuối như cái tát giáng thẳng vào mặt ông Khâu, sắc mặt ông lập tức trầm hẳn xuống, bởi điều mà trong lòng ông mong mỏi bao lâu nay chính là được thăng quan tiến chức.
Chả là theo nguồn tin nội bộ đáng tin cậy, lãnh đạo huyện đang có ý cất nhắt một đồng chí từ dưới địa phương lên, thế nên dạo gần đây đám quan quyền ở trấn đang ngấm ngầm đấu đá dữ tợn lắm và đương nhiên Khâu Đại Thành cực kỳ khát khao bắt lấy cơ hội này. Ngờ đâu việc còn chưa ngã ngũ đã bị Văn Trạch Tài tạt ngay một gáo nước lạnh, bảo sao hắn không điên máu cho được!
"Thậm chí ngay trong việc giao lưu kết bạn cũng gặp phải bất lợi, đa số chỉ toàn bạn nhậu thôi chứ chẳng giúp ích được gì. Khâu đội trưởng, tôi khuyên ông năm nay tuyệt đối đừng mạo hiểm manh động, tốt nhất cứ án binh bất động nếu không ông sẽ phải hối hận đấy!"
Văn Trạch Tài càng nói, Khâu Đại Thành càng điên tiết. Hắn tức giận vồ lấy mấy đồng xu, vứt toẹt xuống nền đất rồi cười đầy khinh bỉ: "Bớt nói nhăng nói cuội đi, còn lâu ông đây mới tin! Hừ, nếu năm đó Khâu Đại Thành này không mạo hiểm thì làm sao bây giờ có được ngày lành. Không phải cậu nắm được tin tức trên huyện đang có chủ trương điều động nhân lực, thế nên mới cố tình nói hươu nói vượn hù doạ nhằm ngáng đường tôi chứ gì?! Tôi nói trúng tim đen rồi phải không, Văn - đại - sư?!"
Văn Trạch Tài không nói không rằng, thản nhiên cúi xuống lần lượt nhặt ba đồng tiền lên, sau đó mới thủng thẳng nói: "Lời tôi nói là thật, tin hay không tuỳ ông!"
Khâu Đại Thành cả giận mất khôn, trong một phút mất khống chế hắn bất thình lình lao tới, hung hăng bóp chặt cổ Văn Trạch Tài, trừng mắt doạ nạt: "Ngậm con mẹ mồm mày vào! Mày tin ông đây bóp một phát mày chết tươi không?"
Vừa nói hắn vừa tăng sức lực khiến Văn Trạch Tài nhất thời hít thở khó khăn. Tuy vậy trong tình thế nguy hiểm Văn Trạch Tài vẫn có thể bình tĩnh xử lý. Nhanh như cắt, anh nắm chặt một đồng xu kề sát cần cổ Khâu Đại Thành. Nếu hắn dám manh động, anh tự tin có thể trước một bước cắt đứt động mạch chủ của hắn.
Văn Trạch Tài gằn từng chữ thách thức: "Nếu có bản lĩnh thì ông bóp đi!"
Nghe vậy, Khâu Đại Thành phá lên cười ha hả: "Nghĩ sao? Khâu Đại Thành ta mà lại không có bản lĩnh này á!"
Nói đoạn hắn liền cử động cổ tay chuẩn bị gia tăng lực đạo thì bất ngờ Văn Trạch Tài nâng gối thụi ngay vào hạ bộ của hắn.
Đúng là một cú thốn tới rốn, Khâu Đại Thành lập tức buông tay, lăn đùng ra đất, co quắp ôm chặt lấy của quý, miệng không ngừng kêu la như bị chọc tiết: "Á...á...á..."
Cùng lúc này, Văn Trạch Tài co một chân đá bay cái bàn trà vừa vặn chắn ngang cửa chính nhằm mục đích ngăn chặn không cho bà Khâu tiến vào. Nghe chồng kêu gào thảm thiết mà khổ nỗi đẩy mãi cánh cửa cứ trơ trơ ra, chẳng hề dịch chuyển tí tẹo nào, bà Khâu chỉ còn nước đứng bên ngoài sốt ruột hỏi vọng vào: "Ông ơi, ông có sao không, có chuyện gì thế, mau mau mở cửa cho tôi xem nào. Ơ cái cửa này hôm nay làm sao thể nhỉ, ông ơi..."
Cố gắng chống chọi cơn đau buốt, Khâu Đại Thành lồm cồm tính bò dậy thì chợt phát hiện có một đồng xu lạnh ngắt đang dán chặt lên yếu hầu mình. Mặc dù đang đau gần chết nhưng cái giọng thì vẫn ngứa đòn không ai bằng: "Haha, chỉ dựa vào cái đồng xu rách này thì cậu tính làm gì tôi? Giết tôi chắc? Hahaha cậu bị ảo tưởng à?"
"Phải không?" Văn Trạch Tài khẽ cười, chầm chậm ngồi xổm xuống trước mặt hắn, sau đó anh dứt khoát phi một đồng xu khác vào khung cửa sổ bằng sắt cách đó không xa. Tức khì khung cửa bị cắt một đường sắc lẹm...
Ối mẹ ơi, cái quỷ gì đây? Khâu Đại Thành sợ run rẩy, bần thần mãi mới lí nhí thốt được mấy chữ: "Người anh em...cậu...thật là có bản lĩnh!"
Vốn dĩ cho rằng Văn Trạch Tài chỉ là một tên thanh niên trí thức tầm thường, chẳng qua có tí khôn lanh, biết bày mưu tính kế vậy thôi. Ai ngờ nó lại có bản lĩnh lớn tới vậy. Phen này nhìn nhầm người rồi, thế có chết không cơ chứ!
Trong lúc Khâu Đại Thành đang ảo não tự mắng chính mình thì cái đồng tiền lạnh băng cũng bắt đầu di chuyển xung quanh yếu hầu ông ta.
Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: "Tôi đã nói rồi, trong năm nay Khâu đội trưởng phải hết sức cẩn thận, ngàn vạn lần không được xúc động làm bậy. Đấy ngài xem, tôi vừa mới cảnh báo xong thế mà đã ứng nghiệm ngay rồi!"
Càng nghe Khâu Đại Thành càng sa sầm nét mặt, nhưng bây giờ bố bảo hắn cũng chả dám nhiều lời. Đang trầm mặc suy nghĩ đối sách thì bà vợ cứ đập cửa uỳnh uỳnh rồi léo nha léo nhéo điếc hết cả tai. Bực mình, hắn ta gắt um lên: "Câm mồm ngay! Tôi với Văn đại sư đang bàn bạc chuyện hệ trọng. Đàn bà con gái lên đây làm gì, mau cút xuống bếp cho tôi, cút!"
Ở bên ngoài, bà Khâu sửng sốt vô cùng, nhưng cũng không dám cãi lời chồng mà chỉ đành cum cúp lui xuống nhà dưới.
Ngay khi Khâu Đại Thành đang muốn thương lượng với Văn Trạch Tài thì đột nhiên hắn ta cảm thấy cái đồng tiền trên cổ mình bắt đầu nóng dần rồi nhanh chóng chuyển sang bỏng rát.
Chết mẹ rồi, lại cái quỷ gì nữa đây? Vì quá sợ hãi, Khâu Đại Thành không dám cựa quậy, hắn ngồi bất động, mếu máo van nài: "Văn...Văn đại sư...vừa rồi là do tôi nóng vội, tôi hồ đồ. Ngàn sai vạn sai là lỗi ở tôi. Mong thầy đại nhân đại lượng không chấp nhất tiểu nhân. Cứu...cứu tôi với...Văn đại sư..."
Văn Trạch Tài thu tay, sau đó ung dung ngồi lên ghế, thoải mái bắt chân chữ ngũ, điềm tĩnh nhìn Khâu đội trưởng đang run rẩy sợ sệt bò rạp trên nền đất: "Công nhận Khâu đội trưởng tài tình thật đấy. Có thể đổi giọng trong tích tắc. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, dễ như trở bàn tay. Riêng về khoản này, Văn Trạch Tài tôi đây khâm phục vô cùng!"
"Ai da, Văn đại sư quá lời rồi", Khâu Đại Thành nhịn đau, nửa bò nửa trườn tới phía này, bám lấy tay nắm mượn lực, khó nhọc đẩy thân hình đồ sộ lên ghế dựa. Sau khi tìm được tư thế ngồi thoải mái, hắn mới thều thào nói: "Văn đại sư à, vừa rồi tôi có mắt như mù, có tai như điếc, có óc như...đậu hũ! Mong đại sư bỏ quá cho, đừng...đừng ôm hận trong lòng nhá!"
Văn Trạch Tài hừ lạnh một tiếng, tuỳ ý xoay ba đồng xu trong lòng bàn tay, nhàn nhạt cất lời: "Khâu đội trưởng, nếu có kẻ muốn bóp chết ngài, liệu ngài có ghi hận trong lòng không?"
Khâu Đại Thành ngượng ngùng cười lấy lòng: "Văn đại sư, thầy ngồi chờ tôi một lát nhé."
Nói xong, hắn tập tễnh định đi ra ngoài nhưng khổ nỗi cái bàn nằm chình ình chắn đường chắn lối. Tuy vậy, hắn cũng chả dám mở miệng nhờ Văn Trạch Tài giúp mà chỉ đành nghiến răng nghiến lợi cố hết sức bình sinh đẩy cái bàn dịch ra một chút rồi nép mình, len ra bên ngoài.
Đợi Khâu Đại Thành đi khuất, Văn Trành Tài đứng dậy, cắn mạnh vào đầu ngón tay mình, kế đến anh nặn cho máu phun ra rồi liên tiếp viết rất nhiều ký tự lên vách tường. Tuy nhiên điều kỳ lạ chính là, ngay khi anh viết xong nét cuối cùng thì những ký hiệu kia cũng lập tức tan biến, hệt như chưa từng tồn tại.
Đúng lúc này, Khâu đội trưởng quay lại. Hắn đặt một cái bọc lên bàn, kính cẩn nói: "Văn đại sư, đây là chút ít lòng thành của tôi, mong thầy nhận lấy."
Văn Trạch Tài nâng mi mắt, liếc thoáng qua cái bọc. Đại khái trong đó chứa 200 đồng tiền cùng 50 tờ tem phiếu.
Thấy Văn Trạch Tài chú ý, Khâu Đại Thành vội vã thuyết minh: "Đây là phiếu thịt, phiếu gạo cùng với phiếu vải. Còn một tờ này là phiếu radio."
Radio à? Văn Trạch Tài nhướng mày rồi thản nhiên giơ tay ra dấu: "Hai tờ!"
Tức thì, khoé miệng Khâu Đại Thành giật pặc pặc. Xác thật trong tay hắn có 2 tờ, định bụng để dành một tờ cho thông gia tương lai. Nhưng việc đã tới nước này, phải lo giữ tính mạng trước đã, thông gia thông giếc gì để sau đi. Nghĩ vậy, Khâu Đại Thành hấp tấp gật như bổ củi: "Được được, thầy chờ một lát, để tôi đi lấy!"
Cuối cùng, Văn Trạch Tài vô cùng hài lòng nhận lấy túi quà tạ lỗi nặng tay của Khâu Đại Thành. Anh nể tình nhắc nhở thêm: "Nhớ kỹ, phải tránh xa những người tuổi Hợi, Mão, Sửu. Mặc kệ bọn họ nói gì hay làm gì, ông tuyệt đối phải khắc chế chính mình, đừng có mà hành động bốc đồng, nếu không chắc chắn sẽ rơi vào cảnh tiền mất tật mang đấy!"
Khâu Đại Thành răm rắp nghe theo, nhất nhất ghi nhớ, khom lưng tiễn Văn Trạch Tài ra tận cửa y như tiễn quan lớn.
Chờ Văn Trạch Tài đi xa rồi, Khâu Đại Thành mới thở phào một hơi, nặng nhọc lết xác vào trong nhà, nằm phịch lên tràng kỷ, ảo não than vãn: "Đúng là nửa đời bắt điểu, hôm nay lại bị điểu mổ mắt!"
Về phía Văn Trạch Tài, anh không quay trở về thôn ngay mà đạp xe thẳng lên huyện thành.
Còn ở nhà, bé con Hiểu Hiểu đang trông đứng trông ngồi từ xế chiều tới tối mờ tối mịt rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng cha đâu. Cứ ngồi chống cằm ở cổng một lúc bé lại lộc cộc chạy xuống bếp nhăn nhó hỏi mẹ: "Mẹ, sao muộn rồi mà cha vẫn chưa về?"
Chẳng phải mỗi mình con gái, chính bản thân Điền Tú Phương cũng đang sốt hết cả ruột gan lên đây này. Cô mau chóng nấu cho xong bữa cơm rồi tính cùng con ra ngoài ngồi chờ. Thế nhưng đúng lúc này ngoài cổng truyền vào tiếng động. Cứ tưởng chồng về, Điền Tú Phương nhoẻn miệng cười vui vẻ còn Hiểu Hiểu thì trực tiếp chạy ào ra đón.
Tuy nhiên, mấy giấy sau, con gái lại gọi vọng vào thông báo: "Mẹ ơi, ông ngoại tới!"
Nghe thấy vậy, Điền Tú Phương hấp tấp chân thấp chân cao chạy ra: "Cha?!"
Ông Điền đăm chiêu hỏi: "Trạch Tài chưa về à?"
Điền Tú Phương lắc đầu: "Anh ấy chưa về cha ạ."
Tức thì ông Điền cau chặt mày, miệng lẩm nhẩm như thể đang tự nói với chính mình: "Khâu Đại Thành không phải dạng tử tế gì cho cam. Nó đi lâu như vậy chỉ sợ đã xảy ra chuyện mất rồi!"
Cái gì? Ông xã xảy ra chuyện á, Điền Tú Phương sợ tái mặt, cuống quýt tít mù: "Để...để con lên trấn tìm anh ấy."
Vừa nói cô vừa hấp tấp lao ra cổng. Cũng may ông Điền nhanh tay nhanh mắt kéo lại kịp: "Đi cái gì mà đi, trời tối thui tối chột thế này, đàn bà con gái đi đâu. Ở yên đây, cha đã bảo thằng Kiến Quốc đi tìm rồi."
"Thôi muộn rồi, cho con ăn cơm đi kẻo nó đói đây này." Vừa nói ông Điền vừa ẵm Hiểu Hiểu lên tính bế cháu ngoại vào nhà.
Điền Tú Phương cắn cắn môi: "Cơm canh con đã nấu xong cả rồi, cha cũng ở lại ăn luôn đi..."
Ngay lúc ông Điền đang quay lại định nói gì đó thì bên ngoài truyền vào tiếng Văn Trạch Tài và Điền Kiến Quốc: "Cho anh ăn với!"
Nghe thấy giọng cha, Hiểu Hiểu mừng rỡ tụt xuống, lao ầm ầm tới ôm lấy một bên chân cha, rối rít gọi: "Cha, cuối cùng thì cha cũng về rồi. Hiểu Hiểu chờ cha mãi!"
"Ai da, con mèo con của cha!" Vì đang xách lỉnh kỉnh quá trời đồ vật, không còn dư tay để bế con nên Văn Trạch Tài đành cong lưng hôn hai cái vào má Hiểu Hiểu: "Mau vào nhà đi con, vào xem cha mua quà gì về cho con gái cưng này."
Trái ngược với vẻ vui mừng của con gái, Điền Tú Phương trừng mắt mắng: "Sao giờ này anh mới về, làm cho cha và anh cả lo lắng lắm đấy có biết không hả?"
"Xin lỗi bà xã, tại nay anh có chút việc mà." Văn Trạch Tài cười cười rồi cùng Điền Kiến Quốc khệ nệ bưng đồ vào phòng khách.
Nương theo ánh sáng, ông Điền kinh hãi cực độ khi nhìn thấy cái hộp radio: "Trời đấy ơi, con mua radio hả?"
"Khâu đội trưởng đưa tem phiếu cho con đấy!" Vừa nói anh vừa rút ra một chiếc hộp khác: "Con mua cả thảy hai chiếc, cái này con biếu cha mẹ, còn cái này con để ở nhà nghe."
Sau khi xác thực chồng hoàn toàn khoẻ mạnh bình an, không hề sứt mẻ chỗ nào Điền Tú Phương mới có thể thở phào yên tâm. Để cánh đàn ông ngồi uống trà trò chuyện trên phòng khách, cô tất tả chạy xuống bếp lo cơm nước. Nay có cha và anh cả ở lại, phải chuẩn bị thêm món mặn mới được.
Nhìn một đống đồ đặt ngổn ngang trên mặt bàn, ông Điền không nén nổi tò mò: "Từ bao giờ mà Khâu Đại Thành lại hào phóng như này?!"
"Không phải tự nguyện đâu cha ạ", Văn Trạch Tài cười cười đẩy cái hộp radio tới trước mặt cha vợ. Kế đến, anh quay sang nói với Điền Kiến Quốc: "Anh cả, mấy ngày sắp tới anh đừng nên đi đâu xa. Em thấy ấn đường anh chuyển đen, hắc khí đeo bám, ra ngoài thể nào cũng chọc phải phiền toái. Tốt nhất anh quanh quẩn ở nhà thôi, đừng đi đâu cả."
Điền Kiến Quốc sửng sốt, theo quán tính đưa tay sờ sờ trán mình, mơ hồ hỏi ngược lại: "Có sao?!"
Bỗng nhiên ông Điền vỗ đùi cái đét: "Chết thật, chiều nay Tô gia mới gửi thư tới báo rằng bà Tô qua đời, kêu Lan Lan về chịu tang. Lúc đầu cha nghĩ dù sao cũng có quan hệ thân thích nên đang định bảo Kiến Quốc ngày mai đưa Lan Lan về Tô gia đấy chứ."
Tính ra Tô gia cách Điền gia khá xa, nếu Trạch Tài không cảnh báo trước thì thằng Kiến Quốc có chuyện rồi. May quá!
Nghe vậy, Văn Trạch Tài suy nghĩ một lát rồi nói: "Giờ cũng muộn rồi, nhà mình ăn cơm trước đi. Cơm nước xong con sẽ theo cha về bên đó để nhìn xem vận hạn của Lan Lan thế nào."
Cả ông Điền lẫn Điền Kiến Quốc đều không đẩy đi đẩy lại nữa mà vô thức nghe theo sự sắp xếp của Văn Trạch Tài. Cũng may hôm nay Tú Phương nấu tương đối nhiều cơm nên vừa vặn đủ cho tất cả mọi người.
Xong xuôi đâu đó, vợ chồng lại kéo nhau sang Điền gia. Lúc Tô Lan Lan bị bà Điền gọi lên nhà chính, cô bé bối rối và khẩn trương vô cùng: "Chú, thím, có phải cháu làm sai chỗ nào không ạ?"
Dường như đã thành thói quen, từ trước đến nay, mỗi lần gặp phải bất cứ chuyện gì, việc đầu tiên Tô Lan Lan làm đó chính là nhận hết mọi lỗi lầm về mình...