Sau khi Kiều Úy Dân giao phó xong tất cả thì rời đi, Kiều Hồng Diệp có chút phiền não.
Vốn dĩ cuối tuần cô ta có thể đi chơi xuân với bạn bè, kết quả bị Cảnh Vân Chiêu phá hủy thời gian hưởng thụ thật tốt này, nhất là vừa nghĩ tới Cảnh Vân Chiêu dùng hai mươi vạn mua cái thứ rách nát, cả người cũng uất ức vô cùng.
"Hồng Diệp làm sao bạn rầu rĩ thế? Chẳng lẽ là trong nhà đã xảy ra chuyện?" Sau khi Kiều Hồng Diệp trở về, ra vẻ cảm xúc buồn bã, chán nản, lập tức thu hút chú ý của đám bạn xung quanh.
Kiều Hồng Diệp mím môi lắc đầu một cái, thái độ như muốn nói lại thôi càng kích thích ý muốn bảo vệ của bạn học.
"Có phải Cảnh Vân Chiêu nói gì đó ở trước mặt ba của bạn?" Lại có người hỏi.
Mọi người chung quanh Kiều Hồng Diệp đều "biết", Cảnh Vân Chiêu tu hú chiếm tổ chim khách, còn là một cô gái đầy tâm cơ, ở nhà luôn bắt nạt Kiều Hồng Diệp, chỉ là tâm địa Kiều Hồng Diệp thiện lương, bị uất ức gì cũng nhịn ở trong lòng không nói, nếu như không phải Cảnh Vân Chiêu ảnh hưởng cô ta, danh tiếng đứng nhất toàn trường còn không biết là của ai đâu!
Kiều Hồng Diệp vội vàng lắc đầu một cái, trả lời một cách thận trọng: "Không phải như thế. . . . . . Ba lo lắng cho an toàn của chị, các bạn cũng biết rồi đó, chị ấy bỏ nhà đi, bây giờ cũng không biết đang ở đâu, một nhà chúng tôi đều lo lắng chị sẽ gặp phải người xấu, thật sự không an tâm."
"Hóa ra là chuyện này, cậu không nói tớ suýt nữa thì quên, ngày hôm trước Cảnh Vân Chiêu và Tô Sở, Cam Cận Thần cùng nhau đi học đó? Thật ra thì bọn họ ở chung một chỗ, tớ nhìn thấy ba người bọn họ đi ra từ chung cư Ôn Hinh Hoa Uyển, dọc theo đường đi Cảnh Vân Chiêu và Cam Cận Thần vừa nói vừa cười, rất đẹp đôi!" Một nữ sinh trong đó nói.
Bởi vì Kiều Hồng Diệp, mấy người bạn của cô ta đều căm thù Cảnh Vân Chiêu đến tận xương tuỷ, thậm chí không thể tin được trên đời này sẽ có người xấu xa lòng dạ lại ác độc như vậy.
Kiều Hồng Diệp sững sờ, không nhịn được ganh tị cùng buồn bực.
Quả nhiên Cảnh Vân Chiêu và Cam Cận Thần có gì đó mà!
Cam Cận Thần là một trong những nam sinh nổi tiếng trong trường học, gây chú ý không nhỏ, hai người bọn họ cùng là thành viên trong hội học sinh, nhưng đoạn thời gian này cũng không thấy Cam Cận Thần có cái gì đặc biệt chăm sóc với cô ta, cô ta vốn cho là tính tình Cam Cận Thần chính là lạnh lùng như thế như thế, cho nên cũng không để ý ở trong lòng, dù sao cô cũng không thích Cam Cận Thần, nhưng vẫn có người thích cậu ta, nhưng bây giờ Cam Cận Thần và Cảnh Vân Chiêu khiến cho cô ta không cam tâm.
Cô ta kém Cảnh Vân Chiêu ở chỗ nào chứ? Tại sao Cam Cận Thần để ý Cảnh Vân Chiêu nhưng không để ý cô ta chứ?
Đúng là dáng vẻ Cảnh Vân Chiêu xinh đẹp, nhưng rõ ràng là cái vẻ mặt lạnh lùng từ chối người ngàn dặm, nam sinh không phải cũng nên thích dịu dàng khả ái sao?
Sắc mặt Kiều Hồng Diệp trắng nhợt: "Hai người bọn họ ở cùng một chỗ? Vậy, vậy sẽ không có cái gì chứ? Xong rồi, nếu ba biết nhất định lo lắng chết mất, tuổi chị lại không lớn, ngộ nhỡ. . . . . ."
Nói đến một nửa, Kiều Hồng Diệp ngậm miệng.
Nhưng phía sau lời nói đó, những người khác thoải mái suy nghĩ.
Cam Cận Thần dáng dấp đẹp trai như vậy, Cảnh Vân Chiêu có thể không chủ động tiếp cận a? Bọn họ còn nhỏ như vậy, ngộ nhỡ mang thai đứa nhỏ thì làm thế nào?
Bọn họ lại quên mất sống chung ở đó còn có Tô Sở nữa.
Nhìn sắc mặt những người khác Kiều Hồng Diệp lật mặt, đổi lời ngay lập tức: "Các cậu cũng không nên nghĩ lung tung, tớ mới vừa chính là nhất thời xúc động nói sai rồi! Ngộ nhỡ bị chị ấy biết... , tớ sợ chị đánh tớ"
Lập tức, mọi người đem hai chữ bạo lực gắn lên người Cảnh Vân Chiêu, lúc này tất cả mọi người đều im lặng, thế nhưng tiểu vũ trụ chính nghĩa của cả đám người cơ hồ đều bị đốt lên, hiển nhiên là Kiều Hồng Diệp đã đạt tới hiệu quả như mong muốn.
Lời đồn thôi luôn được truyền rất nhanh, chỉ sau giờ ăn trưa, hai người trong cuộc cũng đã nghe được tiếng gió. Cam Cận Thần vừa thẹn vừa tức, nói cậu làm cho Cảnh Vân Chiêu mang thai cái gì, đồn đại quá khó nghe rồi!
Cho đến bây giờ cậu cũng chỉ nói với Cảnh Vân Chiêu có mấy câu nói mà thôi!
Cam Cận Thần chưa bao giờ nghĩ tới việc mới hôm trước cậu nhắc nhở Cảnh Vân Chiêu chú ý danh tiếng, mới qua một ngày lời đồn đã đổi vai nhân vật chính là cậu ấy.
Trước kia mặc dù cậu không thích gần gũi với nữ sinh, nhưng thời đại này, trong lòng ít nhiều cũng có chút hư vinh ở đây, cũng đương nhiên để ý ánh mắt của bạn học khác phái, nhưng bây giờ, các nữ sinh trong lớp nhìn cậu thật giống như nhìn virus vậy.
"Cam Cận Thần, tôi không ngờ cậu lại là người như vậy! Tớ mù mắt trước kia tôi còn thích cậu!" Trong giờ học, một nữ sinh hai mắt đỏ hoe đi tới trước mặt Cam Cận Thần nói xong câu đó xong bỏ chạy, lưu lại Cam Cận Thần ngơ ngác đứng yên tại chỗ!
Phần lớn nữ sinh rất đơn thuần, nữ sinh tâm tư cong quẹo như Kiều Hồng Diệp không nhiều, rất nhiều nữ sinh chỉ cảm thấy mối tình đơn phương đẹp đẽ thuần khiết bị tạt cho một vết mực khiến người ta chán ghét, làm ô nhiễm tình cảm trong sáng.
Cam Cận Thần khóc không ra nước mắt, giọng nói đàm tiếu xung quanh truyền đi hết lớp này đến lớp khác, quả thật muốn nuốt chửng cậu ta. Một nam sinh như cậu cũng không chịu nổi những lời nói kia, chớ đừng nói chi là một nữ sinh như Cảnh Vân Chiêu.
Sau khi nhịn một tiết học, Cam Cận Thần vẫn không có khắc chế cảm xúc của mình, trực tiếp vọt tới lớp học của Cảnh Vân Chiêu, đứng ở cửa lớp học, nhìn cô an tĩnh cúi đầu học tập bên trong, giống như quanh thân Cảnh Vân Chiêu không người vậy, đột nhiên Cam Cận Thần có chút bối rối.
Trước khi đến cậu nghĩ rất nhiều, thậm chí cậu tưởng tượng ra cảnh Cảnh Vân Chiêu đang đau lòng khóc, ai biết sau khi đến lại phát hiện sự thật hoàn toàn khác biệt!
Cảnh Vân Chiêu ngồi ở vị trí gần chính giữa, bốn phía cũng đều có người chỉ chỉ chỏ chỏ nói lời không sạch sẽ, hơn nữa khi phát hiện cậu đến, có mấy nam sinh còn huýt sáo lên, nhưng Cảnh Vân Chiêu vẫn ngồi viết chữ vẽ tranh trên giấy, dáng vẻ chuyên chú khiến cậu có cảm thấy nói không rõ ràng.
"Vân Chiêu! Bạn kia đã tới." Tiêu Hải Thanh nói nhỏ với Cảnh Vân Chiêu, ra hiệu bằng mắt nói.
Tiêu Hải Thanh thật không tin lời đồn này, dù sao dáng vẻ Cam Cận Thần không tệ, gia cảnh cũng tốt, nhưng quá non nớt, Cảnh Vân Chiêu làm sao có thể để ý được chứ?
Hơn nữa cậu vì lời đồn này, mới như thế mà đã đứng ngồi không yên rồi, sau này làm sao đối mặt với những chuyện khác? Bây giờ còn xuất hiện ở cửa lớp bọn họ, rõ ràng chính là muốn cho lời đồn càng ngày càng mãnh liệt, không có đầu óc.
Cảnh Vân Chiêu vừa ngẩng đầu, nhíu mày một cái.
Cô đã trải qua quá nhiều lời đồn rồi, lần này cũng không coi như là khó nghe nhất, cho nên vẫn còn trấn định.
Nhấc chân đi ra ngoài, vẻ mặt vẫn trấn định như cũ, nói nhỏ một tiếng: "Cậu là bởi người khác nói lời lung tung sao? Thật xin lỗi, đối tượng của bọn họ là tôi, liên lụy cậu rồi."
Cam Cận Thần cũng không nghĩ đến Cảnh Vân Chiêu vừa mở miệng là nói lời này.
Cậu không quen biết nhiều nữ sinh lắm, quen thuộc nhất thắng chính là em họ Tô Sở, cậu có thể khẳng định nếu chuyện giống vậy xảy ra trên người của em họ mình, con bé nhất định sẽ khóc sưng cả mắt, sau đó đem một đống nước mắt tố cáo những người nói lời bàn tán kia, thậm chí sẽ còn xin nghỉ thậm học hoặc chuyển trường nữa.
Thái độ này của Cảnh Vân Chiêu hiển nhiên cũng không giống như là một nữ sinh bình thường. Không hề có cảm xúc.
"Cậu đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao mọi người nói nặng lời sau lưng cậu vậy?" Trong lòng Cam Cận Thần hết sức tức giận, theo bản năng nói.
Cậu cũng không phải có ý trách cứ Cảnh Vân Chiêu, chẳng qua là cảm thấy đám người kia quá âm hiểm, chẳng lẽ Cảnh Vân Chiêu không thể cảnh giác một chút sao?
Cảnh Vân Chiêu mím môi một cái, suy nghĩ một chút: "Tôi sẽ xử lý chuyện này, nhưng có thể cần một chút thời gian, cậu yên tâm đi, bảo đảm sẽ không làm ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của cậu."
Kiều Hồng Diệp, đúng là quá mức mà, lần này thật là rất khó nhịn được mà!