Trước đó vài ngày Cảnh Vân Chiêu đã xin phép nghỉ, nhưng bây giờ cậu ấy trở lại với một hình ảnh hoàn toàn khác, khiến cả lớp phấn khích vô cùng.
Thành tích của Cảnh Vân Chiêu tuy rằng khá tốt, nhưng vì nhiều nguyên nhân ở trong lớp cô không được bạn bè hoan nghênh, trước kia ai cũng đều không muốn cùng ngồi cũng bàn với cô, cô lại bướng bỉnh, dứt khoát dọn đến bàn cuối cùng, tách biệt bản với các bạn trong lớp.
Nhưng hôm nay, Cảnh Vân Chiêu vừa vào cửa lớp, lại phát hiện ra bàn học của mình đã không còn.
"Cảnh Vân Chiêu! Vị trí cậu ngồi ở chỗ này!" Trong đám người, một nam sinh lớn tiếng nói chuyện với cô miệng thì tươi cười.
Nhìn theo nơi vị trí mà cậu ấy chỉ, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người.
Vị trí kia chính được gọi là "Vị trí Hoàng kim", nếu cô nhớ không nhầm, vị trí đó là ngồi cùng bàn với lớp trưởng, phía trước là lớp phó học tập, phía sau cũng là một bạn học có thành tính tốt, có thể nói những người đứng đầu ở lớp học này đều như tụ tập ở phía đó.
Còn cái vị lớp trưởng kia...
Cảnh Vân Chiêu nhíu nhíu mày.
Tưởng Hạ, thành tích đứng thứ 5 trong lớp, là thành viên đội bóng rổ của trường, hầu hết các bảng xếp hạng phong vân của trường đều có tên cậu ta, và luôn ở những vị trí đầu tiên mà thôi.
Sở dĩ Cảnh Vân Chiêu nhớ rõ ràng như vậy cũng không phải bởi vì cậu ta có bao nhiêu ưu tú, mà là kiếp trước cậu ta điên cuồng theo đuổi cô, lý do là gì, cậu ta muốn theo đuổi được cô sau đó vứt bỏ, khiến cho cô cảm nhận được sự tuyệt vọng khi mà tưởng chừng có hết tất cả mọi thứ thì ra là không có gì cả. Không nghĩ tới cuối cùng khi cô bị hàm oan ngồi tù, hắn dùng vẻ mặt đắc thắng cười nhạo nói cho cô biết chân tướng.
Mặc dù lúc đó khi bị Tưởng Hạ theo đuổi nhưng cô cũng chưa từng động tâm, trong lòng chỉ có chút cảm động mà thôi,
Nhưng cô không ngờ rằng người khiến cô cảm động chỉ là một kẻ dối trá, chẳng qua là lợi dụng cô để chiếm được trái tim của Kiều Hồng Diệp, gần như xóa sạch hết những tia nắng ấm áp nhất trong cuộc đời cô.
Cảnh Vân Chiêu vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ đến những việc làm của Tưởng Hạ kiếp trước, trực tiếp đi đến ngồi xuống.
"Cảnh Vân Chiêu, trước đây là mọi người hiểu lầm cậu. Tớ là lớp trưởng thay mặt các bạn xin lỗi cậu. Hơn nữa, vị trí này khá tốt. Nếu sau này học tập có gì không rõ ràng, chúng ta cũng có thể cùng nhau trao đổi." Hạ đứng dậy, nói trước mặt mọi người.
"Cảm ơn lớp trưởng." Cảnh Vân Chiêu khách khí đáp lời, trên mặt cũng không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào như Tưởng Hạ tưởng tượng.
Lúc này, Tưởng Hạ trong lòng có chút bất mãn.
Trong lớp này nữa sinh yêu thầm hắn rất nhiều, không ít người muốn ngồi bên cạnh hắn, bây giờ hắn chủ động để Cảnh Vân Chiêu ngồi cạnh, thế nhưng cô lại không có phản ứng gì sao?
Nhưng bây giờ ở trước mặt bạn học, hắn cũng không thế bày ra sắc mặt không tốt, cho nên hắn ngồi xuống với vẻ mặt tươi cười.
"Cảnh Vân Chiêu, tớ nghe nói cậu không sống ở nhà nữa? Là cậu có mâu thuẫn với cha mẹ sao? Thực ra, cha mẹ nào lại không yêu thương con cái, chỉ là phương thức khác nhau mà thôi, cậu cũng đừng nên để ý quá, chờ đến thứ sáu trở về liền hướng cha mẹ xin lỗi, cha mẹ cũng không giận cậu lâu đây..." Tưởng Hạ ngồi xuống lầm bầm nói.
Cảnh Vân Chiêu đột nhiên phát hiện, Tưởng Hạ này vẫn luôn là một sinh vậy khiến người khác khó chịu đến như vậy, chẳng qua kiếp trước cô không phát hiện ra mà thôi.
Cảnh Vân Chiêu cũng không thèm ngẩng đầu lên, cô mở cặp xách lấy sách vở ra, tựa như không hề nghe thấy.
"Tại sao cậu lại không nói lời gì a? Có phải có nỗi khổ riêng ? Kỳ thật cậu cũng không cần như vậy, Kiều Hồng Diệp ở lớp bên cạnh không phải là em gái của cậu sao, nhìn qua rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cậu cùng Hồng Diệp giải thích một chút, cậu ấy giúp cậu nói tốt trước mặt cha cậu, như vậy cha cậu khẳng định sẽ tha thứ cho cậu, nếu như cậu thật sự không muốn tớ giúp cậu mở lời với Kiều Hồng Diệp, chỉ một lời xin lỗi mà thôi cũng không có gì khó..."
Tưởng Hạ vẻ mặt hảo tâm, lời nói ấm áp như ánh mặt trời thật sự khiến cho người ta cảm giác ấm áp, nếu cô thật lòng muốn trở về Kiều gia, không chừng cảm động trước lòng tốt của cậu ta. Chỉ là Tưởng Hạ hôm nay không phải là Tưởng Hạ của kiếp trước, kiếp này cũng chỉ là một nam sinh mà thôi cho nên mới đang đánh giá thấp suy nghĩ của cô.
Hướng Kiều Hồng Diệp xin lỗi? Trừ phi đầu óc cô hư rồi mới làm như vậy, nằm mơ đi!
"Lớp trưởng, ngươi ngày thường cậu đều đối xử với mọi người như vậy sao?" Cảnh Vân Chiêu thẳng thắn nói.
Tưởng Hạ sửng sốt, trên mặt có chút đỏ: "Cũng không phải... Tớ không phải thấy cậu sốt ruột a, dù gì tớ với cậu cũng ngồi cùng bàn, chuyện của cậu cũng chính là chuyện của tớ, yên tâm đi tớ sẽ giúp cậu..."
Đang nói hắn bắt gặp đôi mắt sáng của Cảnh Vân Chiêu.
Hắn đột nhiên phát hiện người con gái mà hắn ta vẫn luôn xem thường thật sự ưa nhìn, nước da trắng cho người ta một loại cảm giác tinh khôi, nhưng khí chất thì quá lạnh lùng không giống Kiều Hồng Diệp nhu thuận, Cảnh Vân Chiêu loại khí thế mạnh mẽ, nhưng nữ sinh y như chim non nép vào lòng, đáng yêu hiểu chuyện mới là tốt nhất a.
Cảnh Vân Chiêu không giận mà cười,"Thì ra ánh mắt của lớp trưởng cũng không tốt lắm a, tớ thật không biết cậu làm sao nhìn ra tớ đang sốt ruột, huống hồ chỉ là ngồi cùng bàn mà thôi, lại không phải yêu nhau, không phải vợ chồng, nói những lời ái muội như vậy, không tốt lắm đâu?"
Đều đã 15-16 tuổi, Tưởng Hạ vừa nghe hai chữ "Vợ chồng" này lập tức đỏ mặt. Lại có chút tức giận.
"Mọi người đều là bạn học..."
"Lớp trưởng, nếu cậu thích Kiều Hồng Diệp lớp bên cạnh, cậu nên lấy hết can đảm theo đuổi là được, đến lúc đó tớ sẽ không mách giáo viên ngươi yêu sớm, nhưng làm phiền cậu không kéo tớ xuống nước a, còn có, tớ không thích người khác quá thân cận, cho nên làm ơn về sau cậu đừng đụng vào bất cứ cái gì trên bàn của tớ nha." Cảnh Vân Chiêu dứt khoát mà trực tiếp, thanh âm không lớn, nhưng từng câu mạch lạc rõ ràng làm Tưởng Hạ phát ngốc.
Tuổi này đúng là rất sĩ diện, đặc biệt là một nam sinh giống như Tưởng Hạ, hắn ta làm lớp trưởng nên càng hy vọng bản thân trong mắt bạn học luôn là một người hoàn hảo tỏa ra ánh hào quang, thậm chí hắn đặc biệt tự đắc với ánh mắt của những nữ sinh hâm hộ hắn.
Nhưng Cảnh Vân Chiêu nói cái gì? Không thích người khác kéo cậu ấy xuống nước, càng không thích người thân cận với người khác!?
Gần sao? Tưởng Hạ nhìn nhìn tay của mình, chỉ là chỉ là hơi qua góc bàn cậu ấy một chút mà thôi, đồ vật duy nhất đụng tới cũng chỉ là góc quyển sách kia.
"Cậu, con người cậu tại sao không biết tốt xấu như vậy?!" Tưởng Hạ tức giận, giọng nói càng lớn tiếng.
Trong lớp lúc này tuy khá ồn ào, nhưng các bạn học đều là xì xào to nhỏ, Tưởng Hạ lớn giọng như vậy, cơ hồ tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
Này Tưởng Hạ khá ưa nhìn, thành tích cũng không tồi, lại là lớp trưởng, cho nên trong lớp nhân duyên không tồi, đặc biệt nữ sinh ở tuổi này luôn thích nam sinh có ngoại hình bắt mắt, lúc này cậu tức giận như vậy, rất nhiều bạn học đều cho rằng Cảnh Vân Chiêu lại làm cái gì đó tồi tệ.
Mọi người hơi kinh ngạc, trong phòng bỗng dưng yên lặng không một tiếng động.
Tưởng Hạ dường như không cảm nhận được sự chú ý của người khác, cố gắng bình tĩnh lại, vẻ mặt tận tình khuyên bảo nói: "Cảnh Vân Chiêu, mọi người đều là bạn học, cậu lại phân rõ ràng như vậy làm cái gì, hơn nữa tớ làm lớp trưởng, tớ thật tâm muốn giúp cậu, cậu cũng không nghĩ hiện tại cậu chỉ là một học sinh mà thôi, không có cha mẹ trợ giúp, cậu lấy tiền đâu ra để sinh hoạt, cha nuôi nuôi cậu nhiều năm như vậy không mong cậu phải báo đáp, cậu không thể làm mối quan hệ với Kiều gia trở nên căng thẳng đến như vậy, còn có cậu xem em gái cậu Kiều Hồng Diệp ngoan ngoãn như vậy? Trước nay đều không gây chuyện khiến người lớn phải la rầy, cậu nên học hỏi từ cậu ấy thì cha cậu sẽ yêu thương cậu..."