Tuy nói cần đến sự can thiệp của pháp luật nhưng sự việc không quá nghiêm trọng, khẳng định cũng phải nộp một ít tiền phạt.
Lời Cảnh Vân Chiêu ngôn nói vô cùng mạch lạc, nói đến đâu làm Lữ Giai sợ phát run lên đến đó.
Cảnh sát đã công bố chân tướng? Cái gì chân tướng... Trong lòng cô ta có chút khó hiểu, mọi người không phải đều nói Cảnh Vân Chiêu có quan hệ mờ ám với đám côn đồ sao, chẳng lẽ là ... Không phải?
Cô Kim thở dài: "Chuyện này cô đã cùng thương nghị với cấp trên rồi, tin đồn trong trường học bị lan truyền rất nhanh , cho nên trường học sẽ làm sáng tỏ việc này vào tiết thể dục buổi sáng qua loa phát thanh của trường, lấy lại công bằng cho em..."
Một em học sinh tốt như vậy, nếu bị lời đồn nhảm nhí này huỷ hoại, về sau sẽ oán hận trường học này đúng không?
"Lữ Giai, em mời phụ huynh của em đến trường một chuyến đi!" Giáo viên ban hai tức giận nói tiếp: "Em là bị đánh, nhưng rõ ràng là em gây chuyện trước không chiếm lý được, Cảnh Vân Chiêu đã đắc tội em sao? Em không rõ ràng tình hình thực tế liền vô căn cứ bịa đặt chuyện như thế, em có biết sẽ gây ra bao nhiêu ảnh hưởng nghiêm trọng hay không ..."
Giáo viên ban hai vừa nói xong thì bảo vệ mang camera an ninh đến, mọi người vừa thấy, càng không có lời gì để nói.
Tuy là không có âm thanh không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng học sinh vây quanh nhiều như vậy, tùy tiện gọi một hai em có mặt lúc đó đến để hỏi rõ sự tình là đã có thể giải thích rõ ràng các nghi vấn rồi.
Lúc Cảnh Vân Chiêu đánh người đúng là có chút tàn nhẫn, nhưng người động thủ trước thật đúng là Lữ Giai, nếu không phải Cảnh Vân Chiêu phản ứng nhanh né được kịp thời, gương mặt sợ là cũng bị thương không nhỏ.
"Cô giáo..." Lữ Giai há miệng thở dốc, ý muốn giải thích.
"Em đừng nói nữa, cha mẹ em cần phải đến trường một chuyến, còn em trước tiên đến phòng y tế một chuyến, một nữ sinh còn nhỏ đã nháo đến như vậy lớn thêm một chút sẽ nháo đến bộ dáng như thế nào!" Giáo viên ban hai tức giận hầm hừ mắng.
Chính mình đi gây sự với bạn học, lại còn bị đánh cho thành ra như vậy thật không có tiền đồ. Cảnh Vân Chiêu mím môi, không hề nhiều lời, công đạo cũng đã đòi được rồi cô quay sang chào cô Kim một tiếng liền trở về lớp học.
Ngoài cửa Tô Sở đang nhoài cả người xem tình hình bên trong, vừa thấy cô đi ra hai mắt đều sáng lấp lánh.
"Chị họ, chị thật soái nha! Đánh cho Lữ Giai không có cơ hội để trở tay, Lữ Giai kia còn phải mời cả phụ huynh đến trường nữa! Ha ha, quá hả giận!" Tô Sở cười nhắn nhít không hề giữ hình tượng chút nào.
Cảnh Vân Chiêu bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nói: "Cũng là may mắn, nếu không có camera quay lại chị cũng không có cơ hội để trở mình."
Vả lại cô lại càng không phải là kẻ ngốc, nếu không lưu chứng cứ làm đường lui cho mình, khẳng định là kẻ bị đánh kia sẽ chiếm thượng phong, cho dù cô giải thích thế nào cũng chưa chắc có người tin tưởng.
Tô Sở thè lưỡi, túm lấy tay Cảnh Vân Chiêu ôm lấy không chịu buông ra.
Các bạn học đi ngang qua thấy được cảnh này không khỏi giật mình. Không biết phong thủy trường học thay đổi rồi hay chăng. Một Cảnh Vân Chiêu vẫn luôn độc lại độc vãng không thích nói chuyện kia, đánh người không những không an toàn rút lui thế nhưng còn kết giao bạn bè mới. Mà nữ sinh kia lại là hoa hậu giảng đường nữa.
Nhất Trung lớn như vậy, dường như là nơi hội tụ mỹ nữ của cả huyện Hoa Ninh. Mọi chuyện đều được xếp hạng không chỉ là bảng xếp hạng thành tích mà còn cả bảng xếp hạng nhan sắc nữa.
Ở bảng xếp hạng đó, hình tượng Tô Sở là một tiểu muội muội đáng yêu chiếm vị trí thứ ba, được rất nhiều nam sinh theo đuổi.
Tô Sở là nữ sinh có nhân duyên tốt, nhưng cũng nổi tiếng kén chọn, nhất là không thích kết giao bạn bè lung tung, đặc biệt là những người xấu tính hai mặt, hôm nay lại đi cùng với Cảnh Vân Chiêu, thật sự là kỳ quái.
Chẳng lẽ, này Cảnh Vân Chiêu thật sự là không giống như những lời đồn kia.
Cảnh Vân Chiêu cảm nhận được không khí xung quanh trở nên kì lạ, người nào đi ngang cũng nhìn cô với một ánh mặt khó hiểu. Nhưng mà so với ánh mắt trước kia là tốt hơn nhiều. Kết quả này cô thật sự hài lòng.
Không bao lâu, tất cả đều tập trung ở sân thể dục.
Tiếng loa phát thanh vang lên, giọng của giáo viên chủ nhiệm vô cùng nghiêm túc: "Mấy ngày này trong trường học lan truyền một số tin tức khó nghe, ảnh hưởng không nhỏ..."
Chỉ mới nói một câu thôi, học sinh phía dưới đã không ngừng xôn xao bàn tán.
"Không phải đang nói Cảnh Vân Chiêu đi..."
"Khẳng định đúng vậy, trừ bỏ cậu ấy, gần nhất cũng không có ai nháo ra chuyện gì, đặc biệt là ngày hôm qua, các cậu không nhìn thấy nàng ba của cậu ấy sao, hung hăng, gân cổ lên khẳng định Cảnh Vân Chiêu qua lại mờ ám với đám lưu manh côn đồ, vốn dĩ chỉ là tin đồn, nhưng hôm qua đã nháo lớn như vậy không chừng là sự thật a"
Ngay cả là xung quanh Cảnh Vân Chiêu đều không thiếu những lời như vậy.
"Các em học sinh yên lặng!" Chủ nhiệm gằn giọng, tiếp tục nói: "Đối với sự kiện về đám côn đồ bên ngoài trường học, bạn học Cảnh Vân Chiêu đã báo với trường học, trường học đã đứng ra báo cảnh sát, những người đó cũng đã bị bắt, lúc thẩm vấn đã xác nhận cùng bạn học Cảnh Vân Chiêu không hề có quan hệ gì, cả hai bên xác nhận đều không hề quen biết nhau, cho nên càng không tồn tại việc "yêu sớm" với những người đó, cho nên từ hôm nay trở đi, trường học hy vọng các bạn học quản lý lời nói của mình cho tốt, không được bịa đặt lung tung, các giáo viên chủ nhiệm cũng chú ý, nếu phát hiện vẫn còn có học sinh tung tin đồn lung tung, nhất định phải nghiêm túc giáo dục..."
Thời gian còn lại vẫn như cũ là chủ nhiệm không ngừng thuyết giảng, cho đến cuối cùng, lại nói: "Bạn học Lữ Giai ban hai, ở trường học gây sự, ở chỗ này phê bình một lần, nếu lần sau còn tái phạm, ghi tội xử lý!"
Nói xong, nguyên đám học sinh ồ lên một tiếng.
Cảnh Vân Chiêu nhẹ nhàng thở ra, trong mắt cũng hiện lên vài phần cảm xúc dao động. Rốt cuộc thì mọi việc đã không đi theo quỹ đạo của kiếp trước, kiếp trước một thân một mình, bản thân bị nhục nhã chịu ủy khuất có miệng cũng không thể giải thích một câu.
Đứng ở cách vách nhìn vào đám người, Kiều Hồng Diệp chấn động, trong lòng có chút không cam lòng, cô ta ghét nhất chính là mọi chuyện đều nghe theo Cảnh Vân Chiêu, đặc biệt giống như bây giờ, tất cả mọi người cảm thấy Cảnh Vân Chiêu chịu nhiều ủy khuất!
Con nhỏ đó thì ủy khuất cái gì? Là ba mẹ cô nuôi dưỡng Cảnh Vân Chiêu không công nhiều năm như vậy, là một con chó, cũng nên biết báo ân a! Ánh mắt chán nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu đi ngang qua.
Cảnh Vân Chiêu bỗng dưng cảm nhận được chút kì quái, quay đầu nhìn nhìn liền đụng trúng ánh mắt của Kiều Hồng Diệp, ngay sau đó Cảnh Vân Chiêu nhếch miệng cười, ánh mặt lạnh tanh.
Kiều Hồng Diệp nhảy dựng, khí thế lập tức mềm đi, đảo đảo mắt liếc nhìn sang chỗ khác.
"Hồng Diệp cậu làm sao vậy?" Vừa nhìn thấy sắc mặt Hồng Diệp có chút không ổn, bạn học bên cạnh liền hỏi thăm.
"Không có việc gì, tớ có chút say nắng hơi đau đầu." Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy trong đầu "Ong ong ong" vô cùng bực bội, thuận miệng trả lời.
Kia học sinh nhíu nhíu mày cũng không nói gì.
Đang sáng sớm tinh mơ, lấy đâu ra ánh nắng mặt trời mà đau đầu? Cho dù là giữa trưa, nhưng nay cũng đâu phải nắng gắt mùa hè làm sao có thể phơi nắng mà choáng váng? Hơn nữa, biểu tình của Kiều Hồng Diệp cũng quá dọa người, khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống người khác cơ mà cũng không ai đắc tội cậu ấy a!
Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy cảnh này, chỉ cười lạnh quay đầu.
"Cảnh Vân Chiêu, thực xin lỗi a, hai ngày hôm trước tớ cùng không ít bạn học nói bậy về cậu, nhưng mà tớ không cố ý, tớ vốn cho rằng cậu..." Trên đường về lớp, đột nhiên có hai bạn học ngăn Cảnh Vân Chiêu lại và mở miệng xin lỗi cô.
"Hiện tại sự tình đã rõ ràng là được rồi, không thành vấn đề." Cảnh Vân Chiêu cười cười đáp lại.
Cô mặt dù đối với kẻ thù là tính toán chi li, nhưng hầu hết mọi người trong trường học đều không hoàn toàn có ác ý với cô, không cần thiết phải giữ chặt không buông, huống hồ hai bạn học này chủ động đến xin lỗi, điều này cũng chứng minh được thanh danh của cô đã được cải thiện không ít.
"Đây là lần đầu tiên tớ nói chuyện với cậu! Vốn dĩ mọi người đều nói cậu rất kinh khủng, nhưng bây giờ tớ mới nhận ra rằng hoàn toàn không phải! Hơn nữa thành tích tốt của cậu tốt như vậy... Về sau tớ có thể mượn vợ ghi chép của cậu được không?" Nữ sinh kia sắc mặt dãn ra, cười hiền nói.
"Được thôi, không thành vấn đề." Cảnh Vân Chiêu cũng không hay nói chuyện với bạn bè, lúc này cũng kiệm lời vô cùng.
Nhưng cô không hề phát hiện ra nụ cười tươi trên khuôn mặt của cô ấy vô tình đã làm say lòng biết bao người, không ít nam sinh nhìn cô đều không nhịn được đỏ mặt.