Kiều Úy Dân nói chuyện đúng lý hợp tình, như thể cảm thấy mình đã phải chịu đựng nhiều cay đắng để nuôi lớn Cảnh Vân Chiêu vậy, dáng vẻ chân thành, ngược lại thật sự có mấy phần dọa người.
"Ông nói ông nuôi dưỡng tôi cho tôi đi học sao? Được, vậy chúng ta sẽ tính một chút, xin hỏi ông trả học phí cho tôi là học phí năm học nào? Ông cũng đừng nên nói là tám, chín năm trước a!" Mắt Cảnh Vân Chiêu mang nét cười, mở miệng hỏi.
Kiều Úy Dân sững sờ, vốn định phản bác, đột nhiên phát hiện ra rằng ngoài khoản tiền khi Cảnh Vân Chiêu mới vừa lên tiểu học, sau đó hắn ta cũng không để ý đến cô nữa.
"Đó cũng là tôi nuôi ngươi!" Kiều Úy Dân vẫn không cảm thấy mình có gì không đúng, ngừng mấy giây rồi nói tiếp: "Dù là một ly nước hay một bữa cơm, cũng là ân tình không phải sao?"
"Hóa ra vậy cũng là ân tình ư." Khóe miệng Cảnh Vân Chiêu ngoắc ngoắc, khóe mắt mang theo mấy phần không rõ ý vị.
"Nếu như vậy, lời ở trong lòng tôi cũng nói thẳng. . . . . . Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc tôi không đi học thì sẽ ở nhà giặt quần áo nấu cơm, kể từ ngày tôi đi học kéo dài đến khi tôi rời khỏi nhà họ Kiều, những năm này, tôi làm không tốt sẽ bị ông đánh thừa sống thiếu chết, làm tốt thì xem như là chuyện hiển nhiên, có một năm tôi giặt hỏng một chiếc váy hoa mà Kiều Hồng Diệp thích, ông phạt tôi quỳ ở ban công một buổi tối, tôi phát sốt té xỉu, ông dội lên người tôi một chậu nước lạnh để cho tôi tỉnh ngủ, tôi bị bệnh một tuần, nếu không có hàng xóm gần nhà len lén cho tôi thuốc uống, có lẽ đã chết ngay từ lúc đó rồi."
"Chính xác mà nói, ông nuôi tôi chín năm, trong đó thanh toán học phí cho tôi ba năm, nhưng tôi thay nhà họ Kiều ông làm người ở gần mười năm, bị đánh chửi mấy chục năm, gần như chưa bao giờ được ăn no, đúng rồi, có một việc tôi còn quên nói. . . . . ."
Giọng Cảnh Vân Chiêu nhẹ như gió: "Trên người tôi vẫn còn vết thương do ông gây nên, không biết có thể kiện ông tội ngược đãi hay không?"
Trước kia Kiều Úy Dân và Diệp Cầm sĩ diện, sợ người ngoài ra nói vào, cho nên phần lớn chỉ để cho cô bị chút bị thương ngoài da, đau mấy phút liền có thể tốt.
Nhưng khi còn bé cô cứng đầu không phục, làm ầm ĩ qua mấy lần, chọc Kiều Úy Dân tức giận, Kiều Úy Dân đốt mấy điếu thuốc châm trên cánh tay cô để lại sẹo, cũng đã từng đạp cẳng chân làm cô quỳ gối trên mảnh vụn thủy tinh.
Đến nay, những vết thương này nhìn thấy vẫn còn ghê người.
Nhắc tới như vậy, sắc mặt Kiều Úy Dân cũng thay đổi.
"Đó là khi mày còn bé nghịch ngợm tạo nên. . . . . ." Kiều Úy Dân lập tức phủ nhận.
Cảnh Vân Chiêu lộ ra nét mặt tôi biết ngay mà, khinh bỉ quét mắt nhìn ông ta một cái: "Có phải tự tôi làm hay không thật ra thì trong lòng mọi người đều biết, trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, vậy tôi cũng chỉ có thể cố gắng tìm chứng cớ. . . . . ."
Khóe miệng Kiều Úy Dân giật giật, tức giận không nhẹ.
"Làm sao ngươi không hiểu chuyện như vậy? Tôi là cha cô . . . . . ."
"Đừng, Kiều tiên sinh, đừng nói là cha ruột, ông ngay cả cha ghẻ cũng không tính, để bảo đảm tôi được sống một cuộc sống hạnh phúc, chẳng phải lãnh đạo trấn cùng trường học đã tước quyền giám hộ của ông rồi sao? Ông nói với bên ngoài là ông đuổi tôi ra khỏi nhà tôi cũng không so đo với ông, nhưng đã không có bất cứ quan hệ với nhau, vậy mời ông không có chuyện gì thì đừng nhận thân thích, đừng thấy tiền thì mong tiếp cận tôi như vậy." Cảnh Vân Chiêu cũng không cần nể mặt của ông ta nữa, trực tiếp nói ra sự thật.
Lời vừa nói ra thì mọi người đều hiểu.
Hóa ra không phải Kiều Úy Dân đuổi Cảnh Vân Chiêu ra khỏi nhà, mà là Kiều Úy Dân ngược đãi con gái bị trường học biết. Chính xác mà nói, bị đuổi ra đi, phải là nhà họ Kiều. . . . . .
Thị trấn lại lớn như vậy, có một số việc mọi người cũng hơi nghe nói qua một chút, nhà họ Kiều thiên vị con gái cũng không phải là một bí mật gì, chỉ là không ngờ lại nghiêm trọng đến thế này!
Nhìn Cảnh Vân Chiêu, thân thể gầy gò ốm yếu, thật giống như gió vừa thổi là có thể thổi bay vậy, cô nói trước kia chưa từng được ăn no, không phải là không thể tin được.
Người dân trấn nhỏ thành thật chất phác, nếu Kiều Úy Dân thật sự chỉ đơn giản là dạy dỗ con cái, người khác cũng sẽ không cảm thấy có gì không đúng, nhưng lúc chuyện diễn biến đến chuyện ngược đãi thế này thì gần như mọi người cũng không hiểu được.
Tuy nói không phải ruột, nhưng cô bé này mới bao lớn? Tại sao có thể ra tay được chứ?
"Lão Kiều à, đây cũng là ông không đúng, nếu cha mẹ ruột của cô bé tìm tới, làm sao ông ăn nói với người nhà bọn họ đây?" Lập tức có người bất mãn nói.
Nếu con gái của bọn bọ từ nhỏ đã bị người sai khiến làm người ở, bọn họ chính là liều cái mạng già cũng muốn đòi cái công đạo, công ơn nuôi dưỡng tuy nói lớn hơn trời, nhưng cách làm này của Kiều Úy Dân nơi nào còn có thể tính được là dưỡng dục? Là hành hạ thì đúng hơn.
Kiều Úy Dân không ngờ miệng lưỡi Cảnh Vân Chiêu lợi hại như vậy, mới mấy câu thôi mà ánh mắt người khác nhìn hắn cũng đã thay đổi, lập tức nói sang chuyện khác: "Các người đừng nghe con bé này nói bậy, nếu nó hiểu chuyện tôi nào có thể ra tay với nó chứ? Còn nữa, một cô bé mười lăm tuổi, vừa ra tay chính là hai mươi vạn, tiền này nếu như không phải là trộm thì đó chính là dùng cách không đứng đắn kiếm được!"
Hai mươi vạn, ông cùng với người khác hợp tác kinh doanh xưởng nhỏ, kinh doanh không tệ, nhưng tiền chia được trong tay của ông hàng năm có lẽ cũng không tới được số này.
Cảnh Vân Chiêu cũng không nhiều lời, đưa tay lại từ trong túi xách móc móc.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lấy một cây nhân sâm từ không gian ra ngoài: "Nếu ông hỏi rồi, tôi không ngại giải thích rõ, tôi đây là đúng dịp đào được nhân sâm, đào được hai cây một cây khác đã đi bán rồi, hai mươi vạn này chính là tiền bán được, các người có thể đi đến một số hiệu thuốc hỏi thăm một chút, nhân sâm này rốt cuộc giá trị bao nhiêu, tôi không có gạt người."
Cảnh Vân Chiêu nói như vậy cũng là vì tránh khỏi những phiền toái tương tự.
Giá trị của bình sứ Thanh Hoa không thấp, nếu có một ngày bị người ta moi ra, đến lúc đó nhất định sẽ có người hoài nghi cô là một đứa nhỏ lấy đâu ra nhiều tiền mà mua được, thay vì đến lúc đó để cho người khác thêm mắm dặm muối đồn đãi lung tung thì chính mình nói rõ trước thì tốt hơn.
Mà ở trấn Ninh Hương cũng có núi, cũng từng nghe nói nhiều năm trước kia đã từng có người tìm được nhân sâm, nên cô dùng lý do này.
Vừa lấy ra vật này, cho dù ai cũng có thể nhìn thấy ra là bảo bối, nhất là Kiều Úy Dân, theo bản năng muốn đưa tay ra giật lấy, đáng tiếc Cảnh Vân Chiêu nháy mắt đã nhét lại đồ vào trong túi xách.
"Chú, bây giờ tiền này chú có thể yên tâm cầm được rồi chứ?" Cảnh Vân Chiêu không để ý tới Kiều Úy Dân, quay đầu nhìn lão Lý nói.
Lão Lý vội vàng gật đầu một cái: "Cô bé, cảm ơn con, chú không biết rốt cuộc bình lớn này có lai lịch gì, nhưng chắc hẳn cũng sẽ không phải giả..."
Nói xong, nhìn Kiều Úy Dân một cái, vội vàng mang theo tiền đi về phía ngân hàng đi tới, chỗ này nhiều người dòm ngó, ngộ nhỡ tiền bị người cướp đi mất thì vợ ông sẽ không xong mất.
Cảnh Vân Chiêu lấy được đồ cần lấy cũng không ở lại nữa, cô muốn ôm bình sứ Thanh Hoa đồ rời đi.
"Con gái!" Kiều Úy Dân bước một bước dài ngăn cản đi lên: "Cũng đã trở về, sao không về nhà ăn một bữa cơm?"
Nụ cười dối trá khiến Cảnh Vân Chiêu có chút buồn nôn: "Chung đụng đã nhiều năm như vậy, ông có ý gì tôi nhìn không ra tới sao? Ông muốn nhân sâm, muốn tiền ông cứ việc nói thẳng, diễn trò cho ai nhìn chứ? Ông cho rằng tôi sẽ ngu ngốc tin tưởng ông thật sự tốt với tôi sao?"
Kiếp trước nếu không phải ông không có dáng vẻ trưởng bối, động tay động chân đối với cô thậm chí muốn bức bách cô phải phục tùng, cô cũng không đến nỗi lỡ tay giết người!
Lúc Kiều Úy Dân cách Cảnh Vân Chiêu quá gần, chỉ cảm thấy một cỗ mùi thuốc đập vào mặt, nhất thời cô có chút hoảng hồn. Anh mắt Kiều Úy Dân hèn mọn bỉ ổi y như kiếp trước.
"Cút ngay!" Quát một tiếng, con mắt sắc trung trong nháy mắt bộc phát ra thấy lạnh cả người, thật giống như giết người đàn ông ở trước mắt thêm lần nữa.