Sau khi mấy người Đông Mai thỉnh an xong, cũng không biết nói như thế nào: "Công tử, hai vị cô nương kia... Người xem sắp xếp như thế nào đây?"
Tô Nam Thừa nhìn sang hai a hoàn kia nói: "Nếu đã là ý của quý phi nương nương... Ngô Đồng viện này của ta không lớn, kỳ thật không cần nhiều người hầu hạ đến như vậy. Hai người các ngươi lại là người đi theo quý phi nương nương, bảo các ngươi làm việc nặng cũng không tiện. Như vậy đi, Đông Mai ngươi dẫn hai người các nàng đến chỗ Đại phu nhân đi. Nói là ý của ta, thực sự không có cách nào nuôi được hai vị này, đến chỗ mẫu thân để mẫu thân an bài cho các nàng."
Đông Mai do dự: "Công tử, hai vị cô nương kia là tới để hầu hạ ngài. Đưa đi chỗ Đại phu nhân là không phù hợp đâu?"
Tô Nam Thừa buồn cười: "Vậy Ngô Đồng viện rách rưới này của chúng ta giữ lại được sao?"
Đông Mai vẫn kiên trì: "Đến cùng là từ trong cung ra, cứ như vậy tiễn đi, đối với ngài cũng không tốt đâu? Không bằng cứ giữ lại đi, nếu như ngày không sẵn lòng gọi các nàng thị tẩm, chỉ bảo các nàng làm nha hoàn phục thị ngài cũng được."
Tô Nam Thừa nhìn Đông Mai, nha đầu này bây giờ trái lại rất hiểu chuyện.
"Giữ lại, sợ là sẽ chèn ép ngươi, nếu như ngươi có thể chăm sóc thì cứ giữ lại."
Đông Mai gật đầu: "Nô tỳ nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Vậy cũng thôi, lưu lại đi." Tô Nam Thừa lại nhìn hai nha hoàn kia: "Vậy các ngươi liền đi theo Đông Mai."
Trước đó Đông Mai nhỏ giọng nói, hai người kia cũng không nghe thấy.
Mặc dù nói là trong cung ra, hai người cũng không đui mù như vậy, nửa đời sau liền trông cậy vào người trước mặt.
Ai cũng không dám làm bộ làm tịch.
Tô Nam Thừa thu xếp tốt cho hai người kia, liền không thèm để ý nữa.
Hắn đang làm một việc khác.
"Liên Sinh, đi mài mực."
Liên Sinh đi một chốc liền mang đến bút mực giấy nghiên.
Đông Mai thấy hắn muốn viết gì đó, cho nên không vội mà gọi người đi bưng thiện.
Tô Nam Thừa thấy Liên Sinh mài xong mực, nâng bút bắt đầu viết thư.
Viết xong một phong, sắp xếp gọn, bên ngoài phong thư không viết gì cả.
Liền đưa phong thư sang: "Trình Minh đâu?"
Liên Sinh hỏi bên ngoài.
Trình Minh tiến đến, Tô Nam Thừa đưa thư cho hắn: "Cầm lấy, ngày mai giao cho hai huynh đệ trong phủ kia, đây chính là việc thứ nhất ta muốn bọn họ làm. Đưa phong thư này cho người của Trưởng Công chúa. Bất kể là Trưởng Công chúa hay là Quân Nghĩ Hầu hoặc là Lạc tiểu Hầu gia hoặc là bất cứ ai thân cận với họ. Nhớ kỹ, đừng tự mình đưa tới."
Trình Minh nhận thư rồi nói: "Công tử, nếu không tiểu nhân đi cho? Hai người bọn họ dù sao cũng mới đến kinh thành không lâu, nếu như làm không xong, hỏng chuyện làm sao bây giờ? Nếu như không cẩn thận bị bắt được, bọn họ không chịu nổi hình phạt mà nói ra ngài thì sao?"
Tô Nam Thừa cười.
Cười ý vị thâm trường: "Vậy còn ngươi? Nếu bại lộ thì sao? Bị bắt lại thì sao? Có nói tên ta ra hay không?"
"Sẽ không! Tiểu nhân dốc lòng báo đáp ngài, cả một đời chỉ trung tâm với một mình ngài."
Mặc dù thời gian không dài, nhưng hắn cũng đã nhìn ra, công tử nhà mình là người đối xử với thuộc hạ vô cùng tốt.
Chí ít là trong thời gian ngắn ngủi vừa qua, so với mấy chục năm quá khứ của hắn ta tốt hơn nhiều. Còn cầu gì hơn nữa?
Thế đạo ngoài kia, bách tính sống như thế nào, không được công tử cứu, hắn sợ là chết rồi.
Không chết được thì cũng khổ thân, một ngày nào đó không muốn sống nữa mà đi tìm chết.
"Yên tâm, hai người bọn họ dám ở lại, tất nhiên sẽ không phải dạng người vô năng. Chẳng may vạn nhất, xem như là bị bắt, nói ra ta cũng sẽ không sao. Đi thôi.
Tô Nam Thừa đương nhiên không có khả năng chưa dự tính đến những điều này.
Bị bắt, bây giờ có Thái tử, hắn cũng sẽ không gặp phải chuyện gì.
Đơn giản là chuyện sẽ diễn biến khó coi, nếu có một ngày đó, hắn lánh đi tìm con đường của hắn.
Không còn cách nào, người trong phủ hắn cũng tin tưởng. Chỉ có điều bên người chỉ có mấy người như vậy, không dùng thì vĩnh viễn không thể dùng được nữa.
Cũng nên mạo hiểm xem, mới có thể thật sự dùng.
Sau khi Trình Minh tới, cũng đã rõ ràng.
Sau khi dùng bữa tối, Đại phu nhân liền phái người đem đồ tới, bất ngờ đó chính là vải vóc may áo, mấy món trang sức, còn có một ít đồ vật mà nữ tử hay dùng.
Người tới nói: "Phu nhân mới biết được quý phi nương nương đưa người đến. Biết chỗ Thất công tử không có nữ quyến cho nên đặc biệt quan tâm. Thất công tử đại hỉ."
"Thật sự là làm phiền mẫu thân, hôm nay thực là không còn sớm, sáng mai ta sẽ đến cảm tạ mẫu thân." Tô Nam Thừa vội nói.
Người tới thấy thái độ này của hắn thì cười ha hả rời đi.
Ban đêm, Tô Nam Thừa ngồi đọc sách, Đông Mai đang sửa sang tóc cho hắn. Gội đầu cho hắn cũng không dễ.
Lau khô rất mất thời gian.
Hạ Hà đi đến cửa: "Công tử, hai vị cô nương kia muốn đến đây hầu hạ, người xem?"