Chương 23: Nỗi khổ của bách tính.(2)

Mưu Thiên Hạ

Tuyết Trung Hồi Mâu 06-01-2024 11:49:33

Ví dụ như, sản lượng lương thực cả năm của Hiển Châu, kết quả mấy năm liên tục báo lên không khớp với thực tế. Còn có giá cả không hợp với tiêu chuẩn của Hiển Châu. Trọng điểm phải nói tới Liêu đại nhân là một thanh quan, là đại lão gia thanh liêm, luôn bất bình thay dân chúng vân vân. Cứ như thế, có không ít người khóc lóc cầu khâm sai làm chủ. Đủ khả năng mua gạo đã là tốt rồi, nhiều người ở quê trồng trọt mới khổ kìa. Họ làm việc quần quật suốt cả năm, nhưng lại ăn không đủ no. Sưu cao thuế nặng mỗi năm một tăng, nơi này nhiều kẻ gian lắm. Mà đâu phải chỉ mỗi thế, giờ còn thêm thuế khẩu và thuế hộ. Nói đơn giản, trẻ em từ ba tuổi đến mười bốn tuổi phải nộp thuế, có một hộ đầu thôi cũng phải nộp thuế mỗi năm. Đây là thuế kép. Hơn nữa còn phải trưng thu, mỗi người dân từ mười lăm tuổi đến năm mươi sáu tuổi mỗi năm đều phải nộp thuế. Nhưng sưu cao thuế nặng đâu chỉ có vậy, dân chúng làm nông còn phải đóng thuế ruộng đất nữa. Khó trách bọn họ vừa nghe nói có khâm sai liền vội vã tới tìm. Việc này hiển nhiên nguy hiểm, nhưng nếu không tới, những ngày tháng này họ không thể vượt qua nổi. Ngay cả Mã đại nhân cũng không ngờ chuyện này lại có thể lập tức bùng nổ. Nhưng mấu chốt lại không phải cái này, mà là chuyện Liêu đại nhân đã đưa ra một quyết định sai lầm. Khi ông ta phái người trấn áp, do thủ hạ mạnh tay, đã đánh chết một người dân, ngoài ra còn có một phụ nhân mang thai lúc bị đuổi thì té ngã, sau đó xuất hiện màu đỏ. Đến lúc này, tình cảm quần chúng giữa dân chúng lại càng xúc động, liền đánh nhau ngay bên ngoài phủ nha. Mọi người đều muốn sống nhưng không nổi, vậy còn để ý đến quan phủ làm gì? Đoàn người Mã đại nhân mặc thường phục đuổi tới ngoài phủ nha, thấy dân chúng giơ cuốc đánh nhau với quan binh. Rất nhiều người vỡ đầu chảy máu, cũng có không ít người bị thương nằm trên đất, không chỉ riêng người dân, mà còn có cả quan binh. Đã có người khẩn cấp điều binh ra ngoài thành. Ít nhất cũng phải có tới mấy trăm người gây rối, đám người Liêu đại nhân trốn trong phủ nha, cố thủ không chịu ra. Tô Nam Thừa đến gần Mã đại nhân: "Mã đại nhân, lúc này chính là cơ hội đó. Ngươi và ta đều là bề tôi của Đông cung, chắc chắn có cơ hội ở đây." Mã đại nhân nhanh chóng quyết định, việc đã đến nước này, ông ta cũng không do dự nữa. Cơ hội chỉ thoáng qua thôi. Lập tức la lớn: "Chư vị các hương thân, chư vị! Ta là bề tôi của Đông cung dưới trướng Thái tử điện hạ, tới đây là vì điều tra chuyện thuế má. Chư vị nghe ta nói." Ngay từ đầu đã không ai để ý tới ông ta, thậm chí còn có người muốn đánh ông ta. Tuy nhiên, sau khi nghe thấy Đông cung, có vài người do dự. Thấy thế, mọi người đều kêu: "Thái thú Hiển Châu này chính là nhạc phụ của Tam hoàng tử, chúng ta không phải thân thích của lão ta. Biết các ngươi chịu khổ, chúng ta mới cố ý tới đây." Một truyền mười mười truyền trăm, mười lăm phút sau, thực sự tạm thời dừng được đám người đang đánh nhau. Một đám người động tác nhất trí nhìn qua, thật là đáng sợ. Có một kẻ thoạt nhìn là người dẫn đầu trong đám người đó nói: "Một đám người chúng ta đây không sợ chết, đằng nào cũng sống không nổi nữa. Bốn đứa con của lão đã chết cả rồi, một đống xương già của lão muốn đòi công đạo! Chẳng lẽ hoàng đế lão gia nỡ nhìn chúng ta chết đói sao?" Tình cảm quần chúng sâu trong mọi người chợt nổi lên, hô hào đúng vậy. "Các vị nghe ta nói đã, ta chỉ mới tới Hiển Châu nửa tháng thôi, tới để tra thuế. Nhưng việc này không thể giải quyết ngay lập tức được. Chư vị hôm nay như vậy, thật sự quá kích động." Đám đông lại nổi giận, la hét. Mã đại nhân vội nói: "Có điều chư vị hương thân yên tâm, ngoài những người đánh chết người, còn lại đều không sao cả. Có thể về nhà rồi." Ông ta vừa nói xong, mọi người hai mắt nhìn nhau, có chút do dự. Suy cho cùng chẳng ai muốn tạo phản cả, nếu có thể an toàn về nhà, bọn họ đương nhiên đồng ý rồi. Thừa dịp binh mã ngoài thành vẫn chưa tiến vào, đám người Mã đại nhân đã giải tán mọi người. Chỉ có số ít mấy tên đánh chết người mới bị bắt lại. Mọi người cũng chẳng rảnh quan tâm tới bọn họ. Liêu đại nhân cũng không dám nói thẳng không được pháp tha cho đám người này ngay lúc này, dù sao thì hiện giờ bọn họ cũng ít người hơn. Có điều với tính cách của Liêu đại nhân, chắc chắn muốn bắt hết tất cả mọi người. "Mã đại nhân, quyền lực của ngài lớn thật. Có thể dễ dàng tha cho tốp bạo dân thế sao?" Quả nhiên, Liêu đại nhân vừa thấy mặt ông ta đã nổi giận. Lúc này, Mã đại nhân cũng thay đổi thái độ khi nay, vẻ mặt lạnh lùng: "Liêu đại nhân, hạ quan chức quan thấp kém, nhưng cũng không thể thờ ơ nhìn dân chúng Hiển Châu sống không bằng chết. Thuế má ở Hiển Châu nặng nề như thế, hạ quan thật sự muốn hỏi một chút, chỗ tiền thuế thu được đó chạy đi đâu rồi?" "Hiển Châu sản xuất gạo, nhưng giá gạo lại đắt thế kia, vậy gạo đi đâu hết rồi?" "Hôm nay, trừ phi chúng ta ngọc nát ở đây, nếu không hạ quan nhất định phải hỏi, nhất định phải tra!"