Chỗ tốt không có, dính một thân tanh tưởi.
Tô Nam Thừa không chủ động đi gặp bọn họ, thân phận không thích hợp.
Kể cả là Thái tử cũng không dám kết giao với tướng quân.
Cho nên Tô Nam Thừa chỉ bảo Trình Minh đi đến phủ của Phí tướng quân, đưa một giỏ quả hạnh tươi ngon qua đó.
Cũng có ý là đến, mọi người đều sẽ hiểu ý.
Thời điểm đưa đến, Hồ tướng quân vẫn đang ăn chực ở đó, tiện tay nhặt mấy quả hạnh chà xát trên người sau đó bỏ miệng: "Tiểu tử này, lại cho người đưa đến vài quả hạnh sao?"
Phí tướng quân cũng cầm lấy một quả xoa xoa: "Một cái sọt này, so với cái khác quý hơn nhiều."
Hồ tướng quân không hiểu nhìn hạnh trong tay, lại nhìn Phí tướng quân, tặc lưỡi một tiếng: "Được, là ta không hiểu. Ngươi nói ta làm sao cho phù hợp bây giờ."
"Không cần làm sao, hết thảy như bình thường. Cái khác ta tự có tính toán." Phí Cưu ném nửa quả hạnh vào trong miệng.
"Người ngoài nói ta là hồ ly, ta thấy ta lại là linh cẩu. Nhìn thấy một vết máu sẽ kiên quyết không buông tha."
Hồ tướng quân thở dài: "Kỳ thực ta vẫn không hiểu rõ, cho dù tiểu tử kia quả thực hữu dụng, vì sao ngươi lại nhìn kỹ hắn như vậy?"
"Ngươi nghĩ xem, ngày đưa dâu đó, có khả năng quay về hay không? Tô gia của hắn huynh đệ đông đảo, đã phái đi một con thứ Tô Anh Ngọc, vì sao không thể chọn thêm một con thứ nữa? Ta thấy hắn nhẫn nại không có chút ủy khuất nào, một đường vất vả, hắn cũng bình chân như vại. Xem xét thấy chính là tự nguyện."
Phí Cưu một chân đạp lên thềm đá ngồi xuống.
"Hắn chỉ là một thiếu niên, chưa hề ra khỏi kinh thành. Một khi tiến vào Bắc Tề, đó là đầm rồng hang hổ, hắn lại không hề sợ hãi. Can đảm như vậy, sao không khiến ta nhìn thêm vài lần chứ?"
"Con thứ mấy danh gia vọng tộc này, tiền đồ không hề dễ dàng. Hắn dám không thèm đếm xỉa đã khiến cho ta chú ý."
Hồ tướng quân trầm mặc rất lâu sau đó nói: "Trong lòng ngươi hận quá sâu."
Phí tướng quân không trả lời, chỉ là ăn hết nửa quả hạnh trong tay.
Hắn nghĩ kỳ thật trong lòng ta không riêng gì có cừu hận, còn có không cam tâm.
Nồng đậm không cam lòng và phẫn nộ không thể tiêu tan, thúc đẩy ta không thể nhận mệnh.
Cho nên chỉ cần là người có giúp ích, có lẽ có khả năng hữu dụng, ta đều muốn kết giao.
Nhất định sẽ có một ngày như vậy, ta có thể nói ra khẩu khí trong lòng này.
Bên phía Tô Nam Thừa, đi ra từ Chính Đức điện của Thái tử, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
Vừa mới đi ra khỏi đó thì đã thấy Tạ thái giám ngày đó ban thưởng cho hắn.
Tạ thái giám cười ha hả đến nói chuyện với hắn: "Đại nhân đang đi dùng bữa sao?"
"Đúng vậy, không biết công công sao lại đến đây? Trước đó không thấy công công mà."
"Là đến truyền lời, tôm cá đưa tới từ phía nam, đều là ra roi thúc ngựa đưa tới, còn sống đây này. Bệ hạ cao hứng liền ban thưởng cho Đông cung. Cái này, Thái tử phi nương nương liền bảo ta đem đến một ít."
Tạ thái giám nói.
"Phía nam đưa tới? Trời nóng thế này, tôm cá sao sống được."
Tô Nam Thừa buồn cười.
"Nhắc tới cũng là đúng dịp, không phải ngài vừa về từ Thanh Châu phủ sao. Ngài đi là Hiển Châu, cũng chính là Thanh Châu phủ quản không phải sao."
"Hóa ra là như vậy. Bên kia đúng là đất lành." Tô Nam Thừa cười nói.
"Cũng không phải, trời nóng, ngài mau đi đi." Tạ thái giám cười ha hả.
Tô Nam Thừa chắp tay một cái với hắn ta rồi đi.
Tạ thái giám khách khí còn dõi theo một hồi mới rời đi.
Nghĩ thầm Tô đại nhân nho nhỏ này chức quan không cao, trái lại làm người rất khách khí. Tốt đó.
Đi vào đã bị người gọi đi nói chuyện.
Tô Nam Thừa nhỏ giọng hỏi Trần An: "Nói là tôm cá đưa đến từ Thanh Châu? Chuyện Hiển Châu này... bây giờ thế nào? Lần này chúng ta đến cũng không có động tĩnh."
"Làm gì có chuyện nhanh như vậy, vẫn đang tra. Ngược lại mấy phạm nhân kia không phải còn đang ở Hình bộ sao." Trần An lắc đầu: "Ta xem ra, việc này cuối cùng cũng chuyện lớn hóa nhỏ. Bệ hạ có thể mắng một trận cũng xem như là tốt rồi."
Tô Nam Thừa lắc đầu thở dài một hơi: "Thôi, hạ quan thấp cổ bé họng... Chẳng qua là hỏi một câu qua loa mà thôi."
"Đều như nhau, như nhau thôi." Trần An cười ha hả.
Nói là như nhau, nhưng hắn ta bây giờ chí ít cũng là tòng Lục phẩm.
Nếu như Thái tử hoàn toàn không công bố chuyện này ra, vậy thì Tam Hoàng tử kia quả là có năng lực ngăn chặn.
Đối với đương kim mà nói, chỉ sợ là sẽ không quan tâm đến dân chúng chịu khổ.
Bây giờ quốc chính như thế, lão còn có thể giống trống khua chiêng mừng sinh nhật. Cho nên chỉ cần là hắn dễ chịu thoải mái, thì chuyện Hiển Châu có thể vo tròn cho kín kẽ, sau đó việc này có thể chìm vào quá khứ.
Tất cả mọi người chỉ vì chính mình. Nhưng nếu như có người nhất định phải chọc thủng cái này thì sao?
Tô Nam Thừa vừa ăn tôm cá mỹ vị, một bên mắt lóe lên một cái.
Thật sự là... có thể làm một vài chuyện gì đó.