Ông ta đương nhiên hy vọng hôn sự con cháu trong nhà đều thuận lợi, đây đều là giúp bọn nó cả.
Còn về phần Tô Nam Thừa hiện giờ, có chức quan, nhưng cũng chẳng cầu lấy được một nữ nhân tốt.
Một đứa con do nữ tỳ sinh ra, điều này đã định sẵn số phận của hắn rồi.
"Vâng, tôn nhi hãy còn nhỏ, còn phải dựa vào tổ phụ và phụ thân, chuyện hôn sự này, không bằng cứ chờ tới mười bảy, mười tám tuổi rồi nói sau." Tô Nam Thừa nói.
"Cũng được, mười bảy, mười tám cũng không muộn, đến lúc đó kêu tổ mẫu và mẫu thân ngươi xem cho ngươi, tìm cô nương nào tốt một chút." Thành Khang Hậu rất hài lòng với đứa con biết thức thời này của mình.
"Chỗ ngươi nếu không đủ sai sử, cứ nói với mẫu thân ngươi. Kêu nàng phái thêm mấy nha đầu hiểu chuyện tới hầu hạ."
Hầu hạ trong miệng ông ta chính là loại hầu hạ kia.
Tô Nam Thừa thẹn thùng: "Mẫu thân đã đưa hai người tới rồi, tôn nhi thấy khá tốt."
Thành Khang hầu gật đầu: "Vậy là tốt rồi, hai huynh đệ các ngươi đã lâu không gặp nhau, đi nói chuyện đi. Không cần ở đây nữa."
Tô Cẩm Thừa và Tô Nam Thừa đứng dậy khom người rời đi.
Ra khỏi thư phòng, Tô Nam Thừa liền nói: "Lúc trước đệ đệ thật sự không có tiền... Hiện giờ được ban thưởng rồi, có thể trả lại cho đại ca. Nhưng lại thấy nói thẳng thế này không tốt lắm..."
Hắn trông có vẻ ngượng ngùng.
"Nói gì thế? Đệ là huynh đệ ruột của ta, nói chuyện tiền nong gì chứ? Cho đệ chính là của đệ. Hiện giờ tiền bạc có đủ không? Đệ giờ làm quan rồi, không giống trước kia nữa, sẽ không thiếu mấy phần thưởng này đâu." Tô Cẩm Thừa cười ha ha: "Có khó khăn gì cứ nói với đại ca là được."
Tô Nam Thừa nói được. Trong lòng lại xúc động vô cùng.
Hắn ở dị thế mười mấy năm, nhưng lại không thể hòa nhập, Tô Nam Thừa kia vốn không phải hắn.
Mặc dù đầu hắn chưa đầy những tri thức và kiến thức, nhưng hắn biết gốc rễ vẫn thuộc về nơi đây.
Cho nên khi nghe lời này, nếu nói chẳng xúc động chút nào thì là giả.
Đều là con cháu Hầu phủ, nhưng Tô Cẩm Thừa là đại phòng đích trưởng tôn, cha mẹ yêu thương, tổ phụ mẫu coi trọng. Từ nhỏ muốn gì cũng có.
Đã từng phiền não vì tiền bạc bao giờ chưa?
Còn cuộc sống trước đây của Tô Nam Thừa thế nào nhỉ?
Bởi vì vóc dáng cao, áo trong nhỏ cũng không có tiền kêu phòng may cho hắn cái áo mới.
Đồ ăn đưa tới có cái gì thì ăn cái đó, chưa bao giờ dư tiền chuẩn bị thiện phòng, hay ăn món mình thích.
Chưa bao giờ nhận được phần thưởng từ phụ thân, Hầu gia và lão thái thái còn coi như hắn không tồn tại.
Những huynh đệ khác cũng không để ý tới hắn, chỉ có người duy nhất đối với hắn khách khí một chút, chính là Ngũ ca, cũng là con vợ lẽ.
Có điều Ngũ ca cũng là người bị coi thường.
Hồi còn bé bị Nhị ca gây khó dễ, vô cùng đáng thương.
Mười bốn năm, mười bốn năm đó, chỉ cần người trong Thành Khang Hầu phủ này không để ý tới hắn là được rồi. Mấy chiêu trò gây khó dễ giữa các huynh đệ có tính là gì đâu chứ?
Nghĩ đến đây, Tô đại công tử hắn không thể tưởng tượng nổi. Hắn chưa từng trải qua những chuyện đó, sao có thể biết được nó có cảm giác ra sao?
"Đa tạ đại ca, giờ không còn sớm nữa, đại ca mau trở về nghỉ ngơi đi. Ta nghe nói đại tẩu tẩu đang mang thai, huynh vẫn nên mau đi bầu bạn đi." Tô Nam Thừa nói.
"Được rồi, hẳn là hôm nay ngươi cũng mỏi lắm, trở về nghỉ ngơi đi."
Lúc Tô Nam Thừa trở về, liền thấy có người đứng ngoài cửa chờ.
Tay cầm đèn, thấy hắn liền vọi vàng ra đón: "Sao công tử lại không mang người theo..." Trình Minh nhỏ giọng hỏi.
"Trong phủ nhà mình còn có thể lạc được sao?" Tuy Tô Nam Thừa nói vậy, nhưng cảm giác ấm áp khi có người chờ hắn này, hắn cũng rất hưởng thụ.
Vừa đi vào, đã thấy Liên sinh chạy tới: "Tiểu nhân chỉ mới đi lấy cái áo choàng mà đã lỡ mất lúc ngài về rồi sao?"
"Mùa hè ngươi lấy áo choàng làm gì?" Tô Nam Thừa bật cười: "Được rồi, mệt mỏi cả một ngày rồi, hai người các ngươi về phòng đóng cửa đi ngủ đi."
Tô Nam Thừa xua tay rồi vào nhà.
Trong phòng, Đông Mai mới nhậm chức suy đoán suy nghĩ của chủ nhân nói: "Đêm nay nô tỳ và Xuân Vũ tỷ tỷ gác đêm?"
Tô Nam Thừa ừ một tiếng, không để ý tới.
"Nô tỳ đi chuẩn bị nước."
Tô Nam Thừa lại ừ một tiếng.
Rửa mặt xong, hắn nằm trên chiếc giường trong buồng, đầu óc rối bời.
Đông Mai kéo lại chăn cho hắn, lúc căng màn, Đông Mai có hơi do dự.
Tô Nam Thừa thấy thế liền nói: "Các ngươi đều nằm nghỉ đi, cảnh giác chút là được."
Hắn hiểu rõ ý của nha đầu này, hai nha đầu xinh đẹp này là do phu nhân đưa tới cho hắn. Cho nên Đông Mai và Thu Cúc hẳn đã được bên trên nhắc nhở rồi.
Lúc này nàng ta chắc do dự lắm, nếu hắn yêu cầu bồi giường, nàng ta sẽ lưu lại. Đây đều là những chuyện đã được mặc định sẵn.
Tô Nam Thừa hiện giờ không có tâm tư này. Trong đầu hắn đang nghĩ tới chuyện bên ngoài.