Chương 43. Tìm được rồi 4

Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương 05-12-2023 11:44:45

"Hiện tại là thế giới gì? Là thế giới giết người không phạm pháp. Tôi không thể thăm dò rõ ràng chi tiết của hai người sao? Bằng không nếu hai người sinh ra ý đồ xấu xa gì với tôi, tôi đi tìm ai để khóc đây?" Trang Thần nói, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, sau đó nhìn về nơi xa hỏi: "Ai, Phương Pháp, hai người tìm chiếc xe buýt màu vàng đúng không? Có phải loại dài dùng để vận chuyển hành khách hay không?" Phương Pháp sửng sốt, cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó nói: "Đúng vậy. Ai, sao cô biết..." Phương Pháp còn chưa nói xong bỗng nhiên liền tỉnh ngộ, sau đó bò lên trên nóc xe nhìn theo ánh mắt Trang Thần. Quả nhiên thấy ở cách bên này không đến năm chiếc xe, bên cạnh một chiếc Minibus màu trắng, có một chiếc xe buýt màu vàng, thân xe còn viết bốn chữ vận chuyển hành khách. Phương Pháp không xác định đây có phải chính là chiếc xe buýt mà Cố Ninh tìm hay không, rốt cuộc xe buýt màu vàng ở trong thị xã Kim Vĩnh cũng có không ít, hiện tại tuy rằng đã ra khỏi Kim Vĩnh, nhưng khó bảo đảm chính là chiếc xe này. Lại nhìn về phương hướng Cố Ninh rời đi, đã không thấy bóng dáng cô đâu. Đang lúc Phương Pháp chuẩn bị xuống xe, sau đó đi đến chỗ chiếc xe màu vàng bên kia, cửa sổ chiếc xe màu vàng lại bị đẩy ra một cánh, sau đó một cô gái trông có chút quen mắt từ cửa sổ xe thò ra vẫy tay với hắn, hô: "Phương Pháp!" Đôi mắt Phương Pháp tức khắc sáng ngời. Trang Thần nhướng mày: "Xem ra tìm được rồi." Cố Ninh tìm một địa phương ẩn nấp, sau khi xác định không có người tâm niệm mới vừa động, về tới không gian. Cố Ninh nhìn Thái Cực trên cửa, duỗi tay quay kim về phía màu đen. Sau đó giơ tay nhìn thời gian một chút. Buổi tối 6:00. Tay cô nhẹ nhàng ấn cửa. Ánh sáng xẹt qua. Cố Ninh liền về đến phòng ngủ quen thuộc của chính mình. Phản ứng đầu tiên chính là ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Đồng hồ chỉ buổi sáng 8:00 giờ. Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. "Không phải nói muốn ngủ nướng, còn dặn mẹ không cần gọi con sao. Sao lại dậy sớm vậy?" Mẹ Cố vừa lúc từ trong phòng bếp bưng một chén mì, liền nhìn thấy Cố Ninh từ trong phòng đi ra, lại có chút kinh ngạc nhìn đồ thể dục trên người Cố Ninh, nói: "Sao con lại mặc lại bộ quần áo cũ này?" "Mặc bộ này thoải mái." Cố Ninh nói, đi thẳng đến toilet. "Ba con đâu?" Cố Ninh từ toilet ra tới liền trực tiếp ngồi xuống bên bàn bưng mì trên bàn lên, ăn từng ngụm từng ngụm, không biết vì sao, cô cảm thấy mấy ngày gần đây cô đặc biệt dễ đói, sức ăn rất lớn, ở giữa trưa mạt thế ăn hai chiếc bánh mì trên cơ bản vẫn còn đói, cô ngửa đầu uống cạn cả nước lèo, mới cảm giác có hơi chút chắc bụng, nhưng vẫn còn chưa đủ, Cố Ninh cảm giác hiện tại việc chính mình muốn làm nhất là ăn từng ngụm từng ngụm thịt. "Ba con đâu?" Cố Ninh hỏi mẹ Cố vẫn còn đang bận rộn trong phòng bếp. "Vẫn còn đang nằm trên giường chưa có thức, cũng không biết bị làm sao, nửa đêm hôm qua đột nhiên nói đầu gối đau lợi hại, nửa buổi tối vẫn không ngủ được." Mẹ Cố lo lắng nói. Sắc mặt Cố Ninh hơi đổi, sau đó đi đến phòng ngủ ba Cố, nhẹ giọng đẩy cửa ra đi vào. Cố Ninh chạy nhẹ nhàng đến mép giường, nhìn ba nằm trên giường. Cố Tư Nguyên đã 46 tuổi, đang nằm ở trên giường ngủ say, ngực hơi hơi phập phồng, trên đầu của hắn đã có một chút tóc bạc, tuy là trong lúc ngủ mơ, hắn lại vẫn hơi hơi nhíu lông mày, hắn làm giáo viên 20 năm, làm thầy kẻ khác, vẫn luôn là tấm gương tốt cho Cố Ninh, ở thời điểm cô hoang mang chỉ dẫn phương hướng cho cô.