Chương 1. Biến mất?

Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương 05-12-2023 11:44:45

Tháng 9 năm 2020. "Mau mau mau! Đi nhanh lên! Mấy thứ kia đang đuổi theo!" Theo một tiếng tiếp theo một tiếng sợ hãi kêu lên, một đội ngũ mười mấy người hốt hoảng chạy trốn ở trong ngõ nhỏ chật hẹp. Cách đội ngũ đại khái mười mấy mét, có ba bốn mươi "người" chen nhau nhốn nháo, quần áo tả tơi nện bước tập tễnh lung lay đuổi theo ở phía sau bọn họ. Đội ngũ này có già có trẻ, đã bị đuổi theo vài con phố, thể lực tiêu hao vô cùng nghiêm trọng. Nhưng đám "Người" thoạt nhìn đi đường đều không xong kia lại vẫn duy trì nguyên tốc độ theo ở sau đội ngũ bọn họ, phảng phất không biết mệt mỏi. Ở giữa đội ngũ, Cố Ninh mặc bộ đồ thể dục to rộng màu xám căn bản không hợp với thân thể, đỡ Mẹ Cố chạy về phía trước. Bởi vì chạy động kịch liệt, một cái chocolate từ bên trong túi rớt ra, Cố Ninh a một tiếng, liếc mắt nhìn thanh chocolate trên mặt đất một cái, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng, lại ngăn chặn xúc động muốn nhặt về, tiếp tục chạy về phía trước. Tay phải cô còn gắt gao xách theo một con dao xẻ dưa hấu dài tầm nửa mét, mặt trên dính đầy dịch nhầy tro đen sền sệt. Mẹ Cố chạy ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, kỳ thật đã sớm khó có thể chống đỡ, hai chân tựa như rót chì, nhưng sợ liên lụy Cố Ninh nên vẫn cắn răng liều mạng kiên trì. Cố Ninh nhìn chiếc xe ngừng ở cách không đến trăm mét phía trước, trong lòng hiện lên một tia ý mừng. Nhưng mà, ở ngay lúc này. "Không được... Tôi, tôi không chạy nổi nữa!" Một người phụ nữ trung niên trong đội ngũ chạy trốn hốt hoảng kêu to, ngừng lại, đôi tay chống đầu gối kịch liệt thở hổn hển, mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi đầy đầu, hiển nhiên đã tới cực hạn, cô ban đầu chạy ở vị trí không xa phía sau Cố Ninh, chỉ là cô vừa dừng lại, chớp mắt đã bị đội ngũ ném ở mặt sau cùng. "Cố Ninh! Mẹ chị ở phía sau!" Một cô gái cách Cố Ninh không xa thét ra tiếng kinh hoảng chói tai với cô! Cố Ninh không biết đã bao nhiêu lâu chưa rửa mặt, một khuôn mặt xám xịt, có địa phương gần như kết một tầng cáu bẩn thật dày, gần như không nhìn ra màu da ban đầu trên mặt, cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy mợ đang đứng ở mặt sau cùng đội ngũ, há to miệng thở hổn hển, mà một con tang thi cách cô gần nhất đã chỉ còn không đến 10 mét. Cô quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe ngừng ở cách đó trăm mét, người chạy nhanh nhất đều đã lên xe, Cố Ninh quay đầu nói với mẹ: "Mẹ, mẹ đi lên xe trước hội hợp cùng ba, con và chị họ đi cứu mợ. Sẽ lập tức đến sau!" "Ninh Ninh, em có thể đi giúp chị được không? Chị, chân chị mềm..." Cô gái kia đầy mặt kinh hoàng bất lực, vẻ mặt giống như sắp khóc ra tới. Cố Ninh còn định nói, nhưng lúc này mợ đã sắp nguy hiểm đến tính mạng, thật sự là không có thời gian tranh luận cùng chị họ, chỉ có thể cắn răng một cái nói: "Vậy chị hãy chiếu cố tốt cho ba mẹ em!" Tưởng Du vội không ngừng gật đầu: "Em yên tâm đi! Chị nhất định sẽ chiếu cố tốt cho cô và dượng!" "Ninh Ninh, con phải cẩn thận!" Mẹ Cố trong lòng lo lắng đến không được, nhưng cũng không có khả năng ngăn cản Cố Ninh không đi cứu vợ của em trai, chỉ có thể vô cùng lo lắng nhìn Cố Ninh chạy tới bên kia, sau đó đã bị Tưởng Du đỡ tiếp tục chạy tới phía trước. Mạt thế bắt đầu đến bây giờ đã hơn ba tháng, Cố Ninh đã không còn là cô bé trước kia, khi đối mặt với tang thi chỉ biết kinh hoảng thất thố, thét chói tai chạy trốn. Ở trong tiếng thét chói tai hoảng sợ của mợ, cô lao đến trước mặt tang thi, đồng thời dùng sức bổ con dao xẻ dưa hấu dài tiếp cận nửa thước trong tay tới đầu tang thi!