Còn có mấy chiếc xe đang không ngừng chạy về phía này.
Cũng không có nhìn thấy bóng dáng tang thi, nhưng nhiều xe ở chỗ này như vậy, động tĩnh lớn, còn có mùi của người sống, tang thi lại đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cố Ninh nhìn về phía trước. Chiếc Minibus giống như đã xảy ra xung đột cùng những người kia, vẫn luôn tranh chấp không thôi. Đám người chặn đường đại khái có mười mấy người, đều là nam nhân trẻ tầm hai, ba mươi tuổi, hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm súng.
Thật nhiều người vốn dĩ ở trong xe chờ đến không kiên nhẫn, nhìn thấy Cố Ninh như vậy, cũng đều học cô bò đến trên nóc xe xem động tĩnh.
Đột nhiên, chỉ nghe được "Pằng!" Một tiếng vang lớn! Có người nã một phát súng!
Tức khắc người bò lên trên nóc xe đều sợ tới mức nằm ghé vào trên nóc xe, có người trực tiếp nhảy xuống bay nhanh vào trong xe.
Cố Ninh không nhúc nhích, cô xoay người nhìn về phía sau, nơi ánh mắt có thể nhìn đến được cũng không có thấy tang thi, nhưng gió nơi xa lại mang đến hơi thở không giống bình thường.
Sắc mặt Cố Ninh khẽ biến, đột nhiên thu hồi ánh mắt, hô to một tiếng: "Đàn tang thi tới!"
Nói xong bay nhanh nhảy xuống xe, mở cửa chỗ ngồi phía sau, cõng ba lô lên vai, một bên nói với Phương Pháp: "Mau mang hết đồ có thể mang đi! Tang thi không lâu nữa sẽ bao vây lại đây!"
Phương Pháp không hỏi một tiếng, vội vội vàng vàng thu thập hết đồ, cất vào ba lô Cố Ninh, sau đó hai người cầm dao chạy về phía lối đi bên kia.
Có người nghe được tiếng la của Cố Ninh, sau một chút hoảng loạn chỉ nghe được có người ở trên nóc xe hô: "Không có! Gạt người! Chỗ nào có tang thi chứ!"
"Cố Ninh, sao lại thế này?" Phương Pháp một bên hỏi, một bên muốn hỗ trợ Cố Ninh mang ba lô, bị Cố Ninh cự tuyệt, Cố Ninh cõng ba lô bay nhanh đi ở phía trước, một bên nói: "Em đã nhắc nhở bọn họ, bọn họ không tin em cũng không có biện pháp."
"Xe của chúng ta thì sao?! Không cần nữa?!"
"Anh muốn xe hay là muốn mệnh?"
Phương Pháp lập tức câm miệng.
Cố Ninh nói, đi tới chỗ chiếc màu đỏ xe việt dã mà Phương Pháp vừa nói, nhanh chóng gõ kính một chút, nói với nữ nhân xinh đẹp đang tò mò nhìn cô: "Đằng sau có đàn tang thi tới, chị tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi nơi này." Nói xong không có dừng lại, cũng không để ý đến nữ nhân kia kêu gọi, mang theo Phương Pháp nhanh chóng xuyên qua dòng xe cộ.
Rất nhanh liền đến chỗ chặn đường, cô lấy đồ ăn đã chuẩn bị trước ra, liếc nhìn thi thể một người vừa bị bọn họ bắn vỡ đầu một cái, sau đó liền chuẩn bị mang theo Phương Pháp rời đi.
"Ai! Đứng lại! Tôi cho hai người đi rồi sao?" Một đạo âm thanh từ phía sau Cố Ninh đuổi lại đây.
Cố Ninh và Phương Pháp đồng thời dừng bước chân, xoay người nhìn qua.
Một nam nhân tầm 24-25 tuổi đứng ở trên nóc xe, dùng súng chỉ chỉ lên không trung dọa Cố Ninh, nói: "Ba lô của em gái thoạt nhìn có không ít đồ. Chỉ để lại một ít như vậy? Quá keo kiệt đi em gái."
Phương Pháp tức giận đi lên phía trước một bước: "Các anh không cần thật quá đáng!"
Cố Ninh nhăn mày lại, kéo hắn một phen, không tán thành hắn ở ngay lúc này nổi lên xung đột cùng những người đó.
"Nha! Mặc cảnh phục sao, là anh cảnh sát nha. Tới, anh hiện tại lại đây bắt tôi đến Cục Cảnh Sát đi, tới tới tới!" Hắn nói, 'khạc' một tiếng, nhổ bãi nước bọt xuống mặt đất, từ trên cao nhìn xuống Phương Pháp khinh miệt nói: "Anh cho rằng hiện tại vẫn là trước kia?" Hắn chỉ chỉ cỗ thi thể trên mặt đất: "Nhìn thấy không? Nếu còn dong dài đây sẽ là kết cục của anh!"