Lại nói tiếp, tang thi chỉ là khuôn mặt khủng bố, ghê tởm, sức lực lớn một chút mà thôi, tốc độ đi chuyển nhanh nhất cũng chỉ bằng người thường đi bộ, hơn nữa đầu còn mềm hơn nhiều so với người bình thường, chỉ cần khắc phục chướng ngại tâm lý, cẩn thận không bị cắn trúng, cũng không có gì đáng sợ. Cố Ninh ở trong lòng lại một lần làm xây dựng tâm lý như vậy.
Phụt một tiếng —— như là âm thanh chém vỡ dưa hấu, nửa cái đầu tang thi đã bị tước xuống dưới. Có chất lỏng tro đen mang theo sền sệt nháy mắt bắn toé ra, Cố Ninh kinh nghiệm phong phú xoay người đi, huyết thanh ghê tởm chỉ bắn tới trên quần áo cô.
Cô không có tạm dừng, đôi tay nắm chặt dao xẻ dưa hấu hung hăng, mạnh mẽ thọc vào trong bụng tang thi, đẩy cô gái tang thi vẫn còn đang mặc một bộ váy liền áo hoàn chỉnh, khuôn mặt cũng đã hư thối không thành bộ dáng lùi lại vài bước, sau đó đột nhiên rút thanh đao ra, lại dùng lực, con tang thi chỉ còn lại hốc mắt trụi lủi!
Cô gái tang thi phát ra tiếng gào rống thê lương không thuộc về nhân loại! Sau đó lùi lại vài bước, tay múa may lung tung vài cái ở không trung rồi té ngã thật mạnh trên mặt đất, không bao giờ có thể động đậy được nữa.
Cố Ninh bất chấp thở dốc, giống như là hoàn toàn không có nhìn thấy chật vật trên người chính mình, chạy nhanh đỡ mợ đang ngã mềm mại trên mặt đất lên, nhìn thoáng qua đàn tang thi cách mấy mét đang tập tễnh đi đến, Cố Ninh nhăn chặt mày, lạnh giọng cảnh cáo: "Mợ, nếu còn không đi hai chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này!"
Lâm Mỹ Phượng vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, dưới sự nâng đỡ của Cố Ninh thất tha thất thểu chạy về phía trước.
Giống như bị tiếng thét chói tai bên này hấp dẫn, càng ngày càng nhiều tang thi xuất hiện đuổi theo đội ngũ.
Lâm Mỹ Phượng không nhịn được quay đầu nhìn lại, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, Cố Ninh vội vàng nâng cô dậy, sau đó hô về phía Tưởng Du đã lên trên xe buýt: "Tưởng Du! Mau tới đây đỡ mẹ chị qua đi!"
Tưởng Du nghe Cố Ninh kêu như vậy, ban đầu tính toán súc thân thể trong xe cũng xấu hổ lên, người trên xe đều đang nhìn chằm chằm cô, cô chỉ có thể căng da đầu xuống xe chạy tới chỗ Cố Ninh và Lâm Mỹ Phượng.
"Đưa mợ lên trên xe trước đi. Em ngăn lại một chút!" Cố Ninh đẩy Lâm Mỹ Phượng cho Tưởng Du, sau đó xoay người nắm lấy dao xẻ dưa hấu bổ về phía một con tang thi gần nhất.
"Vậy em nhớ cẩn thận một chút." Tưởng Du run rẩy nói một câu cũng liền không quay đầu mang theo Lâm Mỹ Phượng rời đi.
"Anh đi xuống giúp Ninh Ninh!" Ba Cố thấy Cố Ninh đã sắp bị tang thi đuổi kịp, tính toán xuống xe hỗ trợ, bị Mẹ Cố kéo lại: "Vết thương ở chân của anh còn chưa có khỏi, đừng đi xuống thêm phiền cho Ninh Ninh!" Sau đó liền khẩn trương mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mỹ Phượng, em không sao chứ?" Mẹ Cố giơ tay kéo Lâm Mỹ Phượng hư thoát lên xe.
Lâm Mỹ Phượng hư thoát ngồi liệt ở trên ghế, mồ hôi lạnh đầy đầu, thân mình run rẩy, một câu cũng cũng không nói ra được.
"Đằng sau, đằng sau đang có rất nhiều tang thi đuổi đến..." Tưởng Du sau khi chui vào thùng xe, sắc mặt trắng bệch nói, ánh mắt dừng một chút hơi hơi lóe lên, lại gian nan nói: "Cố, Cố Ninh giống như đã bị cắn trúng, cháu nhìn thấy trên cổ tay của em ấy có máu..."
"Cái gì? Vậy còn chờ cái rắm gì! Chờ nó lên xe biến thành tang thi cắn hết tất cả chúng ta sao!" Tài xế là một nam nhân 24-25 tuổi, vừa nghe nói Cố Ninh bị cắn lập tức liền khởi động xe.