Làm cơm xong, một nhà bốn người ăn rất ngon miệng.
Hai đứa con nít ăn no liền buồn ngủ.
Liễu Mộng Ly dỗ con ngủ.
Sau đó báo với Giang Châu, cô sẽ mang vải đến nhà của dì Trương.
Cái người gọi là dì Trương này, Giang Châu có biết.
Năm đó Liễu Mộng Ly là thanh niên trí thức xuống nông thôn, ở ngay nhà của dì ta.
Dì Trương có cô con gái, không lớn hơn Mộng Ly bao nhiêu.
Bây giờ đang dạy học ở trường tiểu học trong thôn.
Cũng coi như là ăn cơm nhà nước.
Năm ngoái nghe nói vừa mua một chiếc máy may, chuyện này cũng chấn động toàn bộ các cô gái chưa chồng ở thôn Lý Thất.
3 ngày đầu, gần như tất cả mọi người đều đứng xếp hàng nhìn máy may này.
Sắt màu đen, trang trí mạ vàng, giẫm lên kim sẽ xoay lên và xuống.
Lập tức khiến cho người ta ước ao ghen tỵ.
Dù sao vào thời đại này, kết hôn chú ý 3 chuyển 1 vang.
Đồng hồ, máy may, xe đạp, 1 vang chính là radio.
Đây là xa xỉ phẩm mà người thôn Lý Thất nghĩ cũng không dám nghĩ.
Con gái của dì Trương mua được chiếc máy may này, nghe nói là do bạn trai ở huyện thành mua cho cô ta.
Dường như là một hộ gia đình 10,000 tệ.
Nói chung, lời đồn vô cùng kì diệu.
Giang Châu không hiểu uẩn khúc quanh co giữa phụ nữ.
Hắn dặn dò Liễu Mộng Ly cẩn thận.
Sau đó sẽ đưa Liễu Mộng Ly ra cửa.
Con cái đang ngủ trong nhà.
Khiến hắn từ bỏ suy nghĩ rời nhà đi bắt lươn.
Nhưng lúc này đây, xảy ra chuyện hơi ngoài dự liệu của Giang Châu.
Vào khoảng 3 giờ hơn.
Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ vang.
Tiếng bước chân ầm ĩ.
Đến sau khi Giang Châu tỉnh hồn lại, phát hiện trước cửa nhà đã có rất nhiều đứa trẻ.
Dẫn đầu chính là Đông Tử.
Phía sau Đông Tử, có khoảng 8-9 tám đứa trẻ.
Từng đứa trong tay đều cầm cái túi hoặc là rổ.
Thấy Giang Châu, bọn nhỏ đều thân thiết kêu "anh Giang!"
Giang Châu: ". . ."
Ngoan thế.
Thứ trong tay của những đứa trẻ này, hừm, dường như đều là lươn? !
"Đông Tử à, các em đây là. . . ?"
Đông Tử gãi đầu, cười hắc hắc, mang theo lũ trẻ đi đến.
Mà lần này càng khoa trương hơn trước, Giang Châu lại nhìn thấy cả đứa trẻ chỉ khoảng 5 tuổi.
Nước mũi còn chảy lòng thỏng, rụt rè nhìn mình.
Cầm trong tay một cái túi, còn đang chảy nước ròng ròng.
Giang Châu liếc nhìn.
Khiếp.
Lại là một con lươn nặng hơn nửa cân!
"Anh Giang! Ngày hôm qua không phải anh nói muốn lươn sao? ! Mấy đứa này đều là anh em của em! Em nói giúp anh bắt lươn có tiền, bọn nó đều chấp nhận đi bắt! Đây này, hôm nay em mang tới nè!"
Đông Tử cười hố hố không ngừng.
Giang Châu thở dài.
Tuy tìm những lao động trẻ em này có hơi khiến cho mình cắn rứt lương tâm.
Thế nhưng thú thật, những đứa trẻ này có thể kiếm được tiền, chắc trong lòng mình cũng vui vẻ.
"Thôi được, nếu các em đều đã tới, vậy đống lươn này anh đều thu."
Giang Châu cũng không nhiều lời.
Hắn mang theo đám trẻ này đi tới bên cái lu lớn, lại chỉ huy đám trẻ xếp thành hàng.
Hắn nói: "Từng đứa tới, anh sẽ cân! Vẫn là giá 6 hào một cân nha!"
Nghe Giang Châu thực sự trả tiền.
Mấy đứa trẻ đều mừng hết lớn.
Giang Châu vẫn bắt đầu từ Đông Tử.
Mà lần này, đám trẻ này chắc đi bắt lươn từ sáng sớm, trọng lượng trong tay rõ ràng nặng hơn so với hôm qua không ít.
"Đông Tử, 6 cân, Nhị Cẩu Đản, 5 cân 3 lạng, Phúc Quý 4 cân 8 lạng. . ."
Tổng cộng 8 đứa bé.
Tổng cộng lên tới 37 cân lươn!
Nhìn lu nước nhà mình đen thui lùi một mảng lớn.
Giang Châu đỡ trán.
Lũ trẻ này chẳng lẽ bắt hết sạch lươn trong ruộng nhà mình!? !
"Anh Giang! Nhiều hay không? !"
Đông Tử vẻ mặt hưng phấn.
Nhưng Giang Châu lần nữa lâm vào quẫn cảnh.
Nhiều thì nhiều thiệt.
Chỉ là hắn tạm thời không lấy ra được số tiền này.
Giang Châu quyết định trước nói rõ ràng chuyện này với đám trẻ.
Sau một lúc giải thích.
Giang Châu suy nghĩ biện pháp điều hòa.
Hắn đầu tiên là trả hết tiền nợ thiếu ngày hôm qua.
Sau đó lại trả cho đám trẻ từ 1 tệ đến 5 hào tuỳ số cân lươn chúng đem tới.
Khiến cho trong túi của mình ngay cả 1 hào cũng không còn.
Thế nhưng mỗi đứa bé vẫn nhận giấy nợ do Chân Chân viết.
"Anh Giang của các em nói được thì làm được, ngày mai đúng giờ này, anh Giang vẫn thu lươn, rồi kết toán tiền hôm nay cho các em, được không?"
Bọn nhỏ đều đơn thuần, cũng tin hắn.
Hơn nữa, trong tay cũng đều cầm được mấy hào.
Đây là một số tiền khổng lồ đối với đám trẻ ngày thường chỉ được ba mẹ cho một hai xu!
Một đám con nít vô cùng vui vẻ.
Giang Châu nhìn cái lu đầy lươn, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
(Mua lươn từ trẻ con liệu có đem lại rắc rối gì cho Giang Châu hay không? Hắn sẽ giải quyết như thế nào nếu gặp rắc rối từ việc này, truyện vẫn đang rất hấp dẫn, mời đón đọc tập sau sẽ rõ)