Hai người đi tới góc nhà.
Giang Phúc Toàn nghiêm túc nói với Trần Hồng Mai: “Không phải ngày hôm qua bà nói ngửi được mùi thịt?"
Trần Hồng Mai gật đầu, có chút mông lung: “Ừm, thì sao?"
"Đúng là từ căn nhà sát vách chúng ta."
Trần Hồng Mai nghi hoặc: “Lão Trương Đầu nói không phải hắn..."
Đơ ra một lúc, đột nhiên kinh ngạc.
"Ngươi là nói, là thằng nhãi Giang Châu? !"
"Nhỏ giọng một chút! Sợ người khác không nghe được có phải hay không?"
Giang Phúc Toàn hạ giọng.
Ông ta kể hết chuyện mình đã nhìn thấy ngày hôm nay cho Trần Hồng Mai biết.
Trần Hồng Mai càng nghe càng kinh ngạc, miệng há hốc gần như không thể khép lại!
"Thiệt hay giả? !"
Trần Hồng Mai nói: “Không chừng là hắn trộm đấy? ! Bán vài đôi giày vải rách, sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy? !"
"Tui ban đầu cũng không tin."
Giang Phúc Toàn nhíu mày nói: “Nhưng chẳng phải tui mới vừa đi viếng mộ về sao? Dọc đường đi đều đã hỏi mọi nhà, toàn bộ thôn Lý Thất chúng ta, không có nhà nào bị mất đồ cả!"
"Điều hắn nói, không chừng là thật!"
Lúc này đây, Trần Hồng Mai hoàn toàn tắt tiếng.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Giang Phúc Toàn nhìn vợ mình nói: “Không phải bà biết làm giày vải sao? Đến lúc đó sau khi tui đi thị trấn mua đồ, nhân tiện bà đi bán thử xem! Nếu như thật có thể kiếm tiền, chúng ta sẽ có thịt ăn rồi!"
Trần Hồng Mai nghe vậy, sắc mặt khó coi.
Bà ta cằn nhằn: “Thế tại sao ông không đi bán? Đứng ở vỉa hè bán giầy, khiến người ta chỉ chỏ ngại lắm."
Vào thập niện 80, dân phong tương đối bế tắc.
Tư tưởng càng lạc hậu.
Huống chi bọn người Trần Hồng Mai trải qua thời đại kinh tế có kế hoạch.
Vào mấy năm trước, nếu như ra ngoài việc buôn bán bị bắt, đây chính là cái cắt bỏ cái đuôi của chủ nghĩa tư bản!
Lúc này Giang Phúc Toàn kêu bà đi bán giày, bà thật không có mặt mũi nào đi.
"Tui đi bán? !"
Sắc mặt của Giang Phúc Toàn cũng khó coi.
"Tui chính là đội trưởng đội sản xuất! Nếu bị người nhìn thấy, vậy biết nói làm sao? !"
Nội tâm hắn nói thầm.
Mấy năm trước mình đã bắt không biết bao nhiêu người lén ra phố bán lẻ đấy!
Bảo mình đi, thế thì có chết ông cũng không làm!
Hai người thương lượng rất lâu, cuối cùng vẫn là Trần Hồng Mai thỏa hiệp.
Nếu như bán giày vải thật có thể kiếm tiền nhiều như thế.
Bà có ném hết mặt mũi, cũng không thành vấn đề!
... ... ... ... ... ...
Ngày kế trên núi đều đốt pháo.
Từng nhà đều ở đây tế bái tổ tông.
Đoàn Đoàn Viên Viên cũng không được ngủ nướng, đã bị đánh thức từ sớm.
Lúc đi ra còn ngái ngủ, Giang Châu cùng Mộng Ly đã Thanh Minh Quả làm xong.
Nguyên 5 cân bột.
Từng cái Thanh Minh Quả, màu sắc tươi mới đẹp đẽ, toả ra mùi thơm ngát của lá ngải cứu.
Cái nồi bốc hơi nghi ngút, trong cả cái sân nhỏ đều là mùi hương lá ngải cứu cùng với hơi nóng.
Thấy Đoàn Đoàn cùng Viên Viên chân trần đi ra từ cửa.
Giang Châu đang nổi lửa, lập tức cau mày, vội vàng bước nhanh về phía phía bên này.
"Phải mang giày, chân trần sẽ lạnh, biết không?"
Hắn đi tới, ôm hai đứa con ngồi lên ghế đẩu.
Còn mình thì đi vào trong phòng, cầm giầy của hai đứa trẻ ra.
Hắn nhìn 2 đôi giày vải cũ nát không còn ra hình thù gì nữa, trong lòng lại đau xót.
Giày này quá nhỏ.
Hơn nữa giày của hai con mỗi chiếc mỗi cỡ, chắc là xin của người ta.
Đều là giày cũ người khác không cần nữa.
Lúc này phía trước lủng một lỗ, gót cũng mòn đến tận sợi chỉ rồi.
Giang Châu đi tới trước mặt hai cô con gái, mới phát giác…
Áo quần của hai con vá chằng vá đụp lớn có nhỏ có.
Hắn thấy khoé mắt cay cay.
Xoa xoa mắt, hít vào một hơi, ngồi xổm người xuống đeo giầy vào cho hai cô con gái.
"Mấy ngày nữa, ba ba lại kiếm thêm tiền, sẽ mua giày mua quần áo cho Đoàn Đoàn Viên Viên."
Nghe đến chuyện mua giày mua quần áo.
Dù sao bé gái nào cũng thích ăn mặc đẹp.
Đoàn Đoàn Viên Viên lập tức con mắt sáng rực.
"Ba ba, Đoàn Đoàn thích giầy có bông hoa nhỏ, được không ạ?"
"Viên Viên, cũng muốn! Cũng muốn! Hoa váy váy "
Giang Châu cười xoa xoa đầu của hai cô con gái bé bỏng.
"Hảo hảo hảo, chỉ cần Đoàn Đoàn Viên Viên thích, ba ba đều mua."
Nghe lời này của Giang Châu, Đoàn Đoàn Viên Viên lúc này mới cảm thấy hài lòng.
Mang giày đâu ra đấy.
Hai bé gái bé bỏng lập tức bị hương thơm cùng hơi nóng trong nồi hấp dẫn.
Đoàn Đoàn chỉ chỉ cái nồi đất lớn, nói: “Hơi nước ba ba, hơi nước trong nồi kìa "
Viên Viên chạy bịch bịch tới, ngửi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch lên nụ cười tươi ngọt lịm.
"Ba ba, thơm thơm "
Thanh Minh Quả cũng đã chưng đủ rồi.
Giang Châu cười nói: “Viên Viên, qua đây, hơi nóng nguy hiểm lắm."
Cô bé lém lỉnh lập tức nghe lời lui về phía sau.
Giang Châu tìm một chiếc chậu sứ sạch sẻ, bưng nồi đất đặt lên trên đó.
Bỗng nhiên khói trắng bốc lên cuồn cuộn.
Cùng lúc này, hơi nóng mang theo mùi lá ngải cứu thơm ngát, trong nháy mắt bay thẳng ra.
Hai đứa trẻ cực kỳ thèm ăn.
Đồng loạt đứng thành một hàng, nhón chân lên nhìn vào trong nồi.
Giang Châu lấy ra hai cái chén nhỏ, cầm đũa lên, kẹp một cái Thanh Minh Quả vào mỗi chén.